Dương Gia Thịnh ngủ rất ngon, một giấc không mộng mị. Khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy mỹ mãn, cứ như vừa mơ một giấc đẹp. Giống như hồi nhỏ, những ngày mùa đông tuyết rơi, hắn thức dậy trong chăn ấm của ông bà, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, thấy từng mảng tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Bên ngoài lạnh giá, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Cảm giác an tâm, thoải mái, hạnh phúc như thế, đã lâu rồi hắn không có được.
Trong phòng chỉ còn một mình hắn, đồng hồ điểm 6 giờ rưỡi. Dù hôm nay không mở hàng, nhưng hắn và Hứa Thuận Hòa đã quen dậy từ 3 giờ rưỡi. Có ngủ nướng thì cũng khó mà quá 7 giờ.
Hắn nghe thấy tiếng máy hút khói dưới lầu, biết ngay là anh nhà đang nấu bữa sáng. Dương Gia Thịnh vội bật dậy, mặc quần áo chỉnh tề, nhảy nhót xuống lầu.
Trên bếp, nồi nước sôi sùng sục, sủi cảo tròn đầy đang nổi bồng bềnh. Hứa Thuận Hòa đứng yên trước bếp, không nhúc nhích, như đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó. Dương Gia Thịnh đi tới sau lưng anh mà anh vẫn chưa phát hiện.
Mãi đến khi Dương Gia Thịnh cất tiếng gọi: Anh!—Hứa Thuận Hòa mới khẽ giật mình, quay đầu nhìn hắn một cái.
"Đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sủi cảo."
Hứa Thuận Hòa nói, giọng điệu và nét mặt đều bình thản, không có gì khác lạ.
Dương Gia Thịnh Dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Bữa sáng là sủi cảo chan nước dấm chua cay. Bình thường, sáng ra bọn họ gần như chỉ ăn bánh bao với sữa đậu nành. Nhưng mấy hôm nay, Hứa Thuận Hòa chịu khó đổi món, dù sao qua hai ngày nữa cũng lại quay về chuỗi ngày ăn bánh bao màn thầu đều đặn.
Canh chua cay vừa thơm vừa đậm vị, Dương Gia Thịnh ăn ngon lành, một hơi hết hai bát lớn. Ăn xong, mồ hôi lấm tấm trên trán, cả người cũng ấm lên, không còn chút lạnh nào.
Nhưng nhìn sang Hứa Thuận Hòa, bát canh trước mặt anh vẫn còn nguyên, sủi cảo mới chỉ động đũa được vài cái. Anh cứ lặng lẽ ngồi đó, thất thần.
Dương Gia Thịnh gọi anh nhà:
"Anh ơi, sao anh không ăn? Để nguội mất rồi."
Hứa Thuận Hòa thở dài, đẩy bát ra xa: Ăn không vô.
Sao vậy? Dương Gia Thịnh lo lắng, Anh không khỏe à?
Hứa Thuận Hòa ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn hắn. Ánh mắt đó khiến Dương Gia Thịnh bất giác bối rối, hắn còn chưa kịp phản ứng, Hứa Thuận Hòa đã chậm rãi lên tiếng:
"A Thịnh, anh vẫn luôn coi em là em trai mình."
Ừm, anh. Dương Gia Thịnh vui vẻ gật đầu, chẳng hề suy nghĩ gì.
Hứa Thuận Hòa tiếp lời:
"Vậy nên, chuyện đêm qua... không thể tái diễn. Em có hiểu không? Em là nam, anh cũng là nam."
Dương Gia Thịnh ngây ngẩn cả người, không tin vào những gì mình vừa nghe. Liệu hắn có nghe nhầm không, khi nghe lời nói của anh nhà?
Nhưng đêm qua, không phải cả hai đều rất thoải mái sao?
Khi hắn làm cho quần áo Hứa Thuận Hòa rối loạn lung tung, thân thể run rẩy của Hứa Thuận Hòa bị hắn lật lại, định ôm anh thì hắn phát hiện tấm khăn trải giường dưới người anh mình đã ướt đến rối tinh rối mù.
Hắn thậm chí còn chưa chạm vào chỗ đó của anh nhà.
"Anh không thích em ạ? Anh ơi." Dương Gia Thịnh hỏi, giọng điệu đầy vẻ thắc mắc.
Hứa Thuận Hòa nghe vậy, trước tiên là ngẩn người, rồi khuôn mặt đỏ bừng lên, từ tai cho đến mặt, thậm chí mí mắt cũng đỏ ửng.
Dương Gia Thịnh có thể nhìn thấy rõ ràng, Hứa Thuận Hòa thực sự hoảng loạn, như thể đang rơi vào trạng thái kinh hoàng thất thốt.
"Em là nam... Anh cũng là nam..." Anh nhà lẩm bẩm, lông mi run rẩy một cách đáng thương, khiến Dương Gia Thịnh chỉ muốn đến gần và hôn lên đôi mắt của anh.
Dương Gia Thịnh chỉ vào chiếc điện thoại di động:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!