Dương Gia Thịnh ở trong phòng tắm quá lâu, lâu đến mức Hứa Thuận Hòa cũng thấy lạ, đi xuống gõ cửa, hỏi hắn làm sao vậy, tắm có cần đến bốn mươi phút không?
Vừa gõ cửa xong, bên trong liền vọng ra giọng nói có chút rầu rĩ của Dương Gia Thịnh: "Dạ, em ra ngay đây."
Hứa Thuận Hòa buồn bực, hai phút sau, Dương Gia Thịnh ra ngoài.
"Sao mặt rửa đến đỏ vậy?" Anh hắn quan tâm hỏi.
Bị hỏi đến, Dương Gia Thịnh vừa chột dạ vừa thấy ngọt ngào, lặng lẽ liếc nhìn anh mình.
Haiz, sao anh hắn mặc bộ áo ngủ cũ giặt đến trắng bệch vẫn đẹp đến vậy? Chiếc áo mềm rũ, dán sát vào người, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng, nhất định sẽ cảm thấy vừa bình yên vừa an tâm.
"Em mặc áo khoác mau lên, lạnh lắm." Dương Gia Thịnh không nhịn được duỗi tay chạm vào gương mặt anh mình, mượn cớ nói, "Mặt anh lạnh quá."
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ ra... Bàn tay này của hắn vừa mới...
"Sao mặt lại đỏ hơn rồi? Em không sao chứ? Không phải hôm nay trúng gió cảm lạnh rồi đi?" Anh nhà lo lắng nhìn hắn, giọng đầy sốt ruột. "Bảo em mùa đông mặc dày thêm chút, mỗi lần tắm xong là mặc mỗi cái áo cộc tay chạy ra, không biết lạnh à? Mau đi thay áo ngủ dài tay đi!"
"Dạ." Dương Gia Thịnh cười ngây ngốc.
"Cười cái gì?" Anh hắn càng buồn bực.
Không nhịn được, Dương Gia Thịnh dang tay ôm chặt lấy anh mình, vùi đầu lên bờ vai gầy gò kia, khe khẽ gọi: "Anh ơi, anh à..."
Hứa Thuận Hòa lập tức cứng đờ cả người.
"Anh ơi, em, em..."
Dương Gia Thịnh cảm thấy trong lòng có cả một bụng lời muốn nói với anh mình, nhưng ấp úng mãi, cuối cùng lại chẳng thốt được câu nào có nghĩa.
Hứa Thuận Hòa giãy khỏi vòng tay hắn, quay lưng bước nhanh lên cầu thang, để lại một câu: "Muộn rồi, đi ngủ đi."
Dương Gia Thịnh vội đuổi theo, kêu: "Anh ơi, em còn muốn nói chuyện với anh."
"Có gì thì mai nói!"
Hứa Thuận Hòa gần như chạy trốn, vừa vào phòng liền "sập" một tiếng đóng sầm cửa lại, còn cẩn thận khóa trái, không cho Dương Gia Thịnh vào.
Hắn vặn tay nắm cửa, phí công đẩy một chút rồi gọi: "Anh ơi, sao anh lại khóa cửa?"
Anh nhà không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói: "Em đi ngủ nhanh lên, ta mệt rồi."
Dương Gia Thịnh đứng ngẩn ra một lúc, cảm thấy anh nhà hơi lạ, nhưng chính bản thân hắn lại càng lạ hơn.
Hắn nghĩ nghĩ, trở về căn phòng nhỏ của mình, leo lên chiếc giường sắt, chuẩn bị ngủ.
Mới hơn tám giờ, sao hắn ngủ được?
Hắn nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn lạnh lẽo của anh nhà, nghĩ đến đường nét dịu dàng nơi cần cổ, nghĩ đến bờ vai lộ ra dưới cổ áo ngủ lỏng lẻo, nghĩ đến cảnh anh nhà cúi người bỏ quần áo vào thùng trong phòng tắm, nghĩ đến... nơi đó của anh nhà trông sẽ ra sao...
Lại nữa rồi, lại như vậy nữa rồi.
Dương Gia Thịnh hơi bực bội.
Một chàng trai mười tám tuổi, bị chính bản năng dư thừa của mình làm cho đầu óc quay cuồng, mơ màng hỗn loạn.
Thế này là sao?
Phải làm sao bây giờ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!