Lúc Dương Gia Thịnh tỉnh dậy, trời vẫn còn tối đen.
Anh hắn nằm trong lòng, lưng tựa vào ngực hắn, bị hắn ôm chặt, ngủ rất ngon.
Dương Gia Thịnh có chút đờ đẫn, nhưng không buông tay ra.
Tối qua dù có chút say, nhưng không đến mức mất tự chủ, càng không phải kiểu người thích làm càn. Hắn chỉ muốn nhân lúc men say còn vương mà thuận thế bám víu, làm nũng với anh mình một chút thôi.
Hắn không ngờ anh mình lại chiều mình đến vậy, nói gì cũng đồng ý.
Dương Gia Thịnh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi lên tóc anh mình, lướt qua vành tai, cổ, rồi đến gò má.
Rất thơm, rất thích.
Anh hắn sao lại tốt như thế chứ?
Trước khi trở về
"Bảo đảm bạn sẽ thích", hắn mang đầy lửa giận và bực bội, nếu không phải nhớ lời dặn của anh, có lẽ đã náo loạn một trận ở quê. Mặc dù có làm ầm ĩ cũng chẳng ích gì, ngày bọn họ đập bỏ căn nhà cũ của ông nội, hắn cũng từng tranh cãi rồi, nhưng bọn họ chẳng thèm để tâm.
Dù sao họ cũng chẳng ở đó bao lâu, vốn dĩ không lưu luyến gì cái nhà ấy cả.
Nhưng bao nhiêu bực dọc, hậm hực ấy, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ngủ say của anh hắn là biến mất, sạch bách.
Căn phòng nhỏ của anh hắn thật ấm áp, loa máy chiếu khe khẽ phát nhạc, chiếc quạt sưởi bật ở mức thấp nhất, phả ra hơi ấm dịu dàng. Anh hắn ngủ tựa đầu vào thành giường, khuôn mặt trắng mịn bị hơi ấm làm ửng hồng.
Bình yên đến vậy, tĩnh lặng đến vậy.
Chỉ cần nhìn anh hắn, dường như trên thế gian này chẳng còn điều gì đáng bận lòng.
Mọi thứ ở
"Bảo đảm bạn sẽ thích" đều sạch sẽ, gọn gàng, ngay cả chăn đệm hay bộ đồ ngủ trên người anh hắn cũng trắng tinh, thơm tho.
Dương Gia Thịnh ngồi xuống mép giường, không dám đặt cả người lên, vì hắn vừa chạy ngoài đường suốt một ngày, người vương đầy mùi xăng xe, bụi bặm, và hơi người vẩn đục trên xe khách.
Hắn khẽ áp má vào mu bàn tay anh mình.
Mọi mệt mỏi, phiền lòng đều tan biến.
Tựa như lúc này, hắn ôm anh mình, vô cùng an tâm, vô cùng thỏa mãn.
Anh à....
Anh hắn rất gầy, nhưng dù thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành. Hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, thật sự là quá chật. Anh chỉ có thể co người lại, cuộn tròn trong lòng hắn, mới không đụng vào vách tường.
Mà phần hông của anh, vừa vặn áp lên nơi kia của hắn.
Dương Gia Thịnh không biết phải diễn tả cảm giác lúc này ra sao. Trong suốt mười tám năm sống trên đời, hắn chưa từng trải qua loại cảm giác này—máu huyết sôi trào, nhưng lại thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích.
Chỉ cần ngửi thấy hương thơm từ người anh mình, hắn liền cảm giác cả người mềm nhũn. Chiếc áo ngủ mỏng manh căn bản chẳng thể cản lại hơi ấm từ cơ thể anh, từng chút từng chút len lỏi vào hắn. Tấm lưng ấm áp áp sát ngực hắn, dường như hắn có thể cảm nhận được làn da phía dưới lớp vải.
Máu hắn như có đàn kiến chạy rần rần, làm hắn kích động đến mức không biết phải làm sao, đứng ngồi không yên.
Có một nơi nào đó không thể gọi tên, như thể vừa bị châm lửa, bốc cháy lên, nóng bỏng đến kinh người, cứng ngắc đâm thẳng vào anh hắn.
Anh mình mềm quá...
Giờ phút này, Dương Gia Thịnh thực sự giống như đã uống say, trong đầu chẳng thể suy nghĩ gì cho rõ ràng, chỉ còn đầy ắp một ý niệm—anh mình mềm mại, lại còn thơm quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!