Tối hôm sau, nhà có họ hàng đến chơi.
Dương Gia Thịnh nhớ lời Hứa Thuận Hòa dặn, trước mặt mọi người, lấy tiền ban sáng đã chuẩn bị ra đưa cho ba mẹ.
Một xấp một vạn, nói là góp vào xây nhà.
Một xấp năm ngàn, bảo là để ba mẹ ăn Tết, cầm đi mua chút đồ. Lại còn nói, bản thân không học hành đến nơi đến chốn, không giỏi kiếm tiền, mỗi tháng làm ngoài kia chỉ được ba ngàn, chẳng có bản lĩnh, chỉ có thể giúp gia đình chừng đó thôi.
Những lời này, đều là Hứa Thuận Hòa dạy hắn nói.
Quả nhiên, họ hàng vừa nghe xong liền xuýt xoa khen gắn hiểu chuyện, hiếu thuận, biết tiết kiệm gửi về nhà. Lại bảo ba mẹ hắn có phúc, một đứa con thi đậu biên chế nhà nước, một đứa biết lo lắng cho gia đình.
Mẹ hắn cười tủm tỉm nhận lấy.
Chờ khách khứa về hết, ba mẹ hắn mới bắt đầu hỏi, định làm ở tiệm bánh bao đến khi nào.
Dương Gia Thịnh đáp, tiệm bánh bao cũng tốt, có thể học tay nghề, còn phải học được công thức gia truyền của chủ quán, ít nhất cũng phải làm sáu bảy năm.
Ba mẹ hắn liếc nhau một cái, ba hắn thở dài, mẹ hắn thì lại khuyên hắn đổi nghề. Một thanh niên khỏe mạnh như hắn, việc gì phải ở tiệm bánh bao lương ba ngàn một tháng, chi bằng lên công trường làm hai năm, phòng nhà cất xong ngay.
Còn bảo hắn đừng nghĩ nhiều, nhà nào ở quê chẳng vậy, đừng suốt ngày học đòi suy nghĩ kiểu người thành phố. Nhà nghèo thì phải biết gắng sức vì nhau.
Anh trai hắn mỗi tháng còn phải trả góp tiền xe, nhưng vẫn cố gắng dành dụm gửi về cho gia đình xây nhà, cuối năm còn thưởng hai vạn năm, đều đưa hết cho ba mẹ. Sau này nhà xây xong, một tầng cho anh trai, một tầng cho hắn, vậy mà hắn lại không chịu nghĩ cho gia đình sao?
Những lời này, Dương Gia Thịnh nghe quá nhiều rồi, lười nghĩ.
Tiếp theo, vẫn là những lời khuyên răn lặp đi lặp lại, bảo hắn đổi nghề, đừng mãi làm ở tiệm bánh bao nữa.
Từ đầu đến cuối, chẳng ai hỏi hắn một câu xem hắn học được gì ở tiệm bánh bao, hắn được ông chủ đối xử ra làm sao.
Dương Gia Thịnh nghiêng đầu tựa sát vào Hứa Thuận Hòa, lẩm bẩm kể lại, toàn là những chuyện mà Hứa Thuận Hòa nghe qua đã đoán được từ trước.
Anh đưa tay chạm vào mặt hắn, thấy nóng bừng, nghi ngờ hắn say rồi, nói:
"Để anh rót cho em cốc nước."
Em không khát.
Dương Gia Thịnh vươn tay ôm lấy eo anh, không cho đứng dậy.
Giỏi thật, chỉ uống bốn năm ly rượu gạo ngọt mà cũng say sao?
Hứa Thuận Hòa có chút nghi ngờ hắn đang giả vờ, nhưng Dương Gia Thịnh lại như một đứa trẻ, tiếp tục lải nhải.
"Về nhà mấy ngày, không ai hỏi em thích ăn gì, cũng chưa từng nấu món em thích."
"Chứ không phải em dễ nuôi à, món gì cũng ăn mà?" Hứa Thuận Hòa trêu ghẹo.
Dương Gia Thịnh ấm ức:
"Nhưng ngày nào họ cũng nấu món anh trai thích! Ngày nào cũng bảo 'Hôm nay nấu món con thích, mau ăn đi kẻo nguội!'"
Cái giọng trẻ con đầy tủi thân này, nếu không phải đang say, chắc hắn cũng chẳng bao giờ nói ra.
Bình thường nhắc đến chuyện gia đình, lúc nào Dương Gia Thịnh cũng làm bộ không bận tâm, ra vẻ lạnh nhạt cứng rắn.
"Hôm nay làm sao vậy? Sao lại nhịn không nổi, đột nhiên chạy về đây? Cãi nhau với người nhà à?"
Hứa Thuận Hòa vừa xoa đầu hắn vừa hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!