Hai ngày nay, Dương Gia Thịnh có vẻ khó chiều một chút.
Khi làm việc, hắn vẫn giữ thái độ nghiêm túc. Nhưng khi không có ai trong tiệm, thỉnh thoảng lại gọi Anh ơi. Hứa Thuận Hòa nấu bò kho, Dương Gia Thịnh như một chú cún nhỏ, quấn quýt quanh anh, vừa ngửi mùi thơm vừa nói: Thơm quá, anh à.
Mỗi lần nghe Dương Gia Thịnh nói Thơm, Hứa Thuận Hòa lại cảm thấy da đầu mình tê dại. Hắn đang khen thịt bò, hay là lại nói mấy câu không đâu nữa?
Lúc ăn bò kho, Dương Gia Thịnh vẫn như chú cún nhỏ. Hắn ăn một miếng, rồi liếc nhìn Hứa Thuận Hòa, cúi đầu ăn thêm một miếng, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen long lanh nhìn anh, sau đó ngốc nghếch khen:
"Anh à, ăn ngon thật."
Nói như thế nào đây?
Một người cao to 1 mét tám mấy như vậy, mà lại ăn bò kho như thể lần đầu tiên nếm thử món ăn này, lạ lẫm vô cùng.
Làm Hứa Thuận Hòa cảm thấy, chỉ muốn thương hắn thêm thật nhiều. Hắn ngoan ngoãn, chăm chỉ, nghe lời như vậy, tại sao lại không được ba mẹ yêu thương, Hứa Thuận Hòa thật sự không hiểu nổi.
Mỗi khi đóng cửa tiệm, trong thời gian nghỉ trưa hay buổi tối, Dương Gia Thịnh lại trở nên dính người một cách kỳ lạ. Ngoài việc rửa mặt và đi vệ sinh, hắn chẳng rời khỏi Hứa Thuận Hòa một bước, cứ quấn quýt xung quanh, không đuổi đi được.
Hắn chỉ chịu rời đi khi đến giờ ngủ, mới chậm rãi quay về phòng để đồ của mình.
Tết đã gần đến, Hứa Thuận Hòa gần như ngày nào cũng phải tính toán sổ sách. Dương Gia Thịnh tự chơi game, xem video ngắn, hoặc là xem phim, nhưng hắn dính người vẫn cứ dính, dù biết Hứa Thuận Hòa cần tính toán sổ sách, hắn vẫn chẳng chịu rời đi.
Khi Hứa Thuận Hòa xong việc, khép lại sổ sách, Dương Gia Thịnh lại thò đầu qua.
"Anh ơi, anh uống nước nha."
Rồi lại tự tay rót nước cho Hứa Thuận Hòa.
"Anh ơi, anh xem TV nha?"
Nếu còn sớm, hai người sẽ chọn một chương trình tạp kỹ hoặc phim truyền hình, chiếu lên tường rồi cùng xem đến khoảng tám rưỡi.
Bình thường, Dương Gia Thịnh sẽ ngồi trên ghế, còn Hứa Thuận Hòa thì tựa lưng vào đầu giường, ngồi trên chính giường của mình. Nhưng xem được một lúc, cậu nhóc lại rón rén trèo lên giường Hứa Thuận Hòa, ngồi sát bên cạnh, bả vai chạm vào bả vai.
Có đôi khi, Hứa Thuận Hòa xem đến mải mê, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện Dương Gia Thịnh căn bản chẳng xem TV, cả người gần như đã tựa vào người anh, cái đầu to dựa lên vai anh, mũi thì dán sát vào hõm cổ, hít hít một hơi.
Xuống đi.
Hứa Thuận Hòa đuổi hắn.
Dương Gia Thịnh cũng không dây dưa, ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.
Nhưng lần sau xem TV, vẫn như vậy.
Hứa Thuận Hòa từng muốn nói:
"Em lớn rồi, đừng như thế nữa." Nhưng nghĩ lại, anh em thân thiết một chút cũng chẳng có gì to tát, lôi riêng chuyện này ra nói, lại có vẻ kỳ quặc.
Thế là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói.
Đến ngày 25 âm lịch, Dương Gia Thịnh chuẩn bị về quê.
Thật ra, cậu không muốn về lắm. Hứa Thuận Hòa không về quê, Tết này sẽ ở lại Nam Châu. Anh chẳng có họ hàng thân thích ở đây, ngày thường cũng chẳng thấy qua lại với ai, chắc chắn chỉ có thể đón Tết một mình trong tiệm bánh bao, cô quạnh vô cùng.
Nhưng anh hắn cứ giục mãi, bảo rằng Tết nhất ít khách, một người trông tiệm là đủ rồi.
Mẹ hắn cũng gọi điện sang, bắt hắn phải về nhà ăn Tết, bảo rằng dù có chuyện to trời cũng phải gác lại, không được đôi co, Tết phải về nhà.
Hắn đã chặn số ba mẹ mấy tháng nay, nhưng dưới lời khuyên của Hứa Thuận Hòa, dạo gần đây mới chịu bỏ chặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!