Chương 28: (Vô Đề)

Hứa Thuận Hòa nhìn chiếc điện thoại mới trong tay, rồi lại liếc sang bộ quần áo treo trên mắc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Anh vốn là người quen sống tiết kiệm từ nhỏ.

Một câu thôi—trong nhà không có tiền, em trai em gái thì nhiều, cha lại yếu ớt, lúc trẻ làm việc nặng nhọc bị thương bên trong. Từ khi tốt nghiệp cấp hai rồi đi làm, tiền kiếm được hầu như đều gửi về nhà, gần như chẳng để lại mấy đồng cho bản thân.

Sau này rời quê, đến Nam Châu, từng đồng từng hào kiếm được đều không dám tiêu bừa.

Anh chỉ mua những thứ thật sự cần thiết, mà anh biết Dương Gia Thịnh cũng thế. Nhưng bây giờ nhìn chiếc điện thoại hơn bốn ngàn năm trăm tệ trong tay, anh bỗng có chút hoảng hốt, vì cả đời anh chưa từng nhận món quà nào đắt giá như vậy.

Thế nhưng, không thể phủ nhận rằng, trong lồ|\|g ngực lại âm ỉ một niềm vui lặng lẽ.

Cái cảm giác vui sướng khi được một người đặt mình lên hàng đầu.

Anh biết rõ, Dương Gia Thịnh vẫn đang dùng chiếc điện thoại chỉ hơn một ngàn tệ, có lúc chơi game còn bị giật lag, thao tác sai bét nhè, mỗi lần như vậy sẽ bực bội chửi thề một câu, rồi nghiến răng đầy bất lực.

Thế mà hắn không nghĩ đến việc đổi điện thoại cho mình trước, lại dành tiền mua cho anh.

Lần đầu tiên trong đời, có người nhớ ngày sinh nhật của anh, mua bánh kem, chuẩn bị quà tặng.

Nghĩ kỹ lại, một đứa nhóc coi anh là anh trai ruột, thấy anh mặc đồ cũ, dùng điện thoại cũ, liền tự tay chọn mua cho anh. Hắn háo hức đưa quà mà bị anh phủ đầu bằng một tràng thuyết giáo. Dù lời anh nói không sai, nhưng ngẫm lại thì... anh nói cũng thật tệ.

Ý trong lời cứ như đang bảo: Em kiếm ít tiền quá, em không phải em trai ruột của anh, em không được tiêu tiền kiểu này.

Thôi thì bốn ngàn tệ cũng được, xài sáu bảy năm là hoàn vốn rồi. Đến Tết cho thằng nhóc cái bao lì xì thật to là xong chuyện. Vừa nãy đúng là không nên nói khó nghe đến vậy.

Cách vách im lặng như tờ.

Nhất định là thằng nhóc tức điên rồi.

Hứa Thuận Hòa nghĩ nghĩ, gõ gõ vào vách gỗ: Gia Thịnh à.

Không có phản ứng.

"Thật ra chiếc điện thoại này tốt lắm, anh rất thích. Hay là... đừng mang đi trả nữa?"

Vẫn không có phản ứng.

Không lẽ khóc rồi?

Hứa Thuận Hòa lặng lẽ đứng lên, nhìn trộm qua khe cửa. Bên trong tối om, Dương Gia Thịnh nằm nghiêng trên giường, chăn đắp kín, chẳng nhúc nhích chút nào.

Anh vội khoác áo, đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa: Ngủ rồi hả?

Không ai để ý.

Hứa Thuận Hòa nhẹ nhàng đẩy cửa, căn phòng vốn là phòng chứa đồ, không có khóa.

Một người cao to hơn mét tám lại cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ vỏn vẹn tám mươi phân, chăn trùm kín đầu, im lặng không nói lời nào, trông đến là tội nghiệp.

Hứa Thuận Hòa đến gần, ngồi xuống mép giường.

"Anh nhận sai với em nè, nói sai lời rồi, là anh không đúng. Lòng anh không có ý đó đâu."

Người cao to vẫn vùi đầu trong chăn, không đáp.

Hứa Thuận Hòa vươn tay kéo chăn xuống, dịu giọng: Thở chút đi nào.

Chăn bị kéo xuống, nhưng Dương Gia Thịnh vẫn không chịu mở miệng, xoay lưng về phía anh. Hứa Thuận Hòa nhẹ nhàng đẩy vai hắn, hỏi: Giận rồi à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!