Đây là một loại trực giác chẳng thể gọi tên, nếu hỏi Dương Gia Thịnh tại sao, có lẽ chính Dương Gia Thịnh cũng không trả lời được.
Tại công viên Nam Hồ sau giờ ngọ, giữa mặt hồ xanh thẳm tựa phỉ thúy, khoảnh khắc ấy, hắn chỉ muốn đến gần Hứa Thuận Hòa hơn một chút. Hắn cảm thấy, Hứa Thuận Hòa biết.
Thế rồi, hắn thật sự đưa tay chạm vào anh mình.
Ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua bả vai gầy, chỉ thoáng chạm vào, mơ hồ đến mức chẳng rõ là chạm vào người hay chỉ là vạt áo len xanh sẫm kia.
Nhưng anh hắn lại run lên mạnh mẽ.
Cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng Dương Gia Thịnh, có chút thương tiếc, có chút xót xa.
Hắn chợt ý thức được, mình đã cao lớn hơn Hứa Thuận Hòa, nếu muốn, có thể dễ dàng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Ý nghĩ này đến quá đột ngột, khiến chính hắn cũng ngỡ ngàng—tựa một vị khách không mời xông vào tâm trí, rồi cứ thế bám riết, chẳng thể xua đi.
Làm... làm gì vậy? Anh hắn lên tiếng, giọng ban đầu có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường,
"Áo anh dính gì bẩn à?"
"Không, em chỉ muốn chạm vào anh thôi. Anh trai, anh gầy quá."
Dương Gia Thịnh nói, chẳng hề nhận ra hành động của mình kỳ lạ đến mức nào, cũng chẳng nghĩ đến việc che giấu tâm tư của mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có một loại cảm giác như thế, nên ngay từ ban đầu, hắn còn chẳng rõ nó rốt cuộc là gì.
"Nói linh tinh gì vậy!"
Hứa Thuận Hòa khẽ trách, rồi lập tức đạp thuyền nhỏ hướng vào bờ,
"Cũng đến lúc rồi, chúng ta đi trả thuyền thôi."
Được. Dương Gia Thịnh gật đầu.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mùi hương trên người anh hắn rất dễ chịu. Giờ phút này, giữa mặt hồ gió lộng, hắn lại một lần nữa ngửi thấy hương thơm ấy, nhẹ nhàng như hơi thở mùa đông, như mặt hồ yên ả, như những cành liễu rũ mềm trong gió—khiến người ta yêu thích.
Tiếp tục đạp con thuyền màu vàng một lúc, rồi rời khỏi Nam Hồ công viên.
Mùa đông, trời tối rất nhanh. Mới hơn năm giờ, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn nhạt dần, sắc trời chuyển sang màu xanh sẫm.
Hứa Thuận Hòa nói:
"Chúng mình đi ăn lẩu nhé."
"Nhân bánh bao còn chưa làm." Dương Gia Thịnh nhắc anh.
Hứa Thuận Hòa lúc này mới cười:
"Ăn lẩu xong rồi về làm, có gì mà sợ, vẫn kịp mà."
Thế là hai người đi ăn một bữa lẩu.
Lúc đang ăn, Dương Gia Thịnh chợt hỏi:
"Hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao đột nhiên lại muốn ăn lẩu?"
Anh hắn gắp một con tôm đặt vào bát hắn, cười nói:
"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là muốn đưa em ra ngoài ăn một bữa thôi. Hai hôm trước anh đi với thằng em út, nó bảo chỗ này ngon lắm. Em chưa ăn bao giờ, anh dẫn em tới thử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!