Ngày thứ tư, Hứa Xương An chuẩn bị về nhà. Sáng sớm, cậu đã dậy, tự mình thu dọn hành lý. Đến khi xong xuôi, ăn hết bữa sáng với bánh bao và sữa đậu nành, cũng đã chín giờ rưỡi. Chuyến tàu cao tốc của cậu là mười một giờ, thời gian còn dư dả.
Lúc này, "Bảo đảm bạn sẽ thích" đã hoàn thành một ngày buôn bán, Hứa Thuận Hòa cùng Dương Gia Thịnh ở tầng một rửa lồng hấp, quét dọn cửa tiệm. Hứa Xương An thì chậm rãi ăn bánh bao, thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu.
"Anh trai, tiệm anh buôn bán tốt thế này, bánh bao còn chưa tới chín giờ đã bán hết. Sao anh không làm thêm chút nữa mà bán? Cửa hàng thuê đắt như vậy, mà chín giờ rưỡi đã đóng cửa, ban ngày cũng chẳng mở bán, phí quá! Theo em thấy, giữa trưa cũng nên bán bánh bao, chắc chắn có người mua." Vừa nói, cậu vừa tính toán nếu mỗi ngày bán thêm ba trăm cái bánh bao thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Hứa Thuận Hòa nghe xong chỉ cười, tiện tay gói cho cậu hai cái màn thầu với trứng luộc trong nước trà, để cậu ăn trên tàu: "Làm không nổi nhiều thế đâu."
Hứa Xương An không đồng tình: "Thế thì thuê thêm hai công nhân nữa, anh trai, anh ngốc quá! Anh là chủ, chỉ cần ngồi chỉ huy thôi, việc gì phải tự mình khổ cực thế!"
Hứa Thuận Hòa lắc đầu: "Tiệm bánh bé tí, đâu phải xí nghiệp lớn mà còn chỉ huy với chả điều hành."
Hứa Xương An còn định nói thêm, nhưng di động bỗng reo lên.
Cậu cầm lên nhìn, sắc mặt thoáng đổi, lúng túng nói: "Mẹ gọi... Chắc lại giục em về nhà."
Nói rồi, cậu vội nghe máy, một tay che microphone, sợ tiếng bên ngoài lọt vào, giọng hạ thấp:
"Vâng, con đang ở ký túc xá."
"Hành lý thu dọn xong rồi."
"Không nói nữa, con đi ngay đây, không thì lỡ tàu."
"Biết rồi, biết rồi."
Hứa Xương An nghĩ mình đã nói rất nhỏ, chắc không ai nghe thấy. Nhưng khi cúp máy, đại ca chẳng nói gì, chỉ giục cậu mau xuất phát, kẻo trễ giờ.
Đến ga tàu, lúc tàu sắp đến, đại ca mới dặn: "Sau khi về, đừng nói với ba mẹ và em ba là em tới chỗ anh, nhớ chưa?"
Hứa Xương An nhìn anh mình, không đáp.
Anh cậu nói tiếp: "Không có việc gì chớ làm ba mẹ giận."
Hứa Xương An đỏ hoe mắt, khẽ gọi một tiếng "Anh", nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Dỗ dành hay an ủi đều chẳng có tác dụng.
Chín năm rồi, cậu biết, những lời đó, anh cả chẳng cần nghe nữa.
"Học hành cho tốt, nếu cần tiền hay có chuyện gì, cứ nói với anh cả." Hứa Thuận Hòa dặn dò, "Anh ba em tính tình thẳng thắn, đừng để nó biết em tới chỗ anh. Đám đồ này mang về, nó chắc chắn sẽ hỏi. Quần áo của bọn trẻ thì lén đưa cho chị hai, còn cái máy tính thì nói là dùng học bổng mua, nhớ chưa?"
Hứa Xương An chậm rãi gật đầu, rồi nhịn không được mà nói: "Anh trai, ba mẹ vẫn luôn nhớ anh. Mấy năm nay, mỗi dịp Tết, mẹ có lúc lén trốn đi khóc..."
Hai anh em chìm vào im lặng.
Loa phát thanh ở ga tàu bắt đầu thông báo đoàn tàu sắp vào trạm.
Hứa Thuận Hòa vỗ vai em trai: "Ba mẹ sẽ không tha thứ cho anh đâu. Đừng nhắc đến anh trước mặt họ, kẻo ba tức giận. Sức khỏe của ông vốn đã không tốt rồi."
Hứa Xương An hít mũi, lưu luyến nhìn anh trai một cái thật sâu.
Bắt đầu kiểm soát vé lên tàu.
"Anh trai, em... em... em ủng hộ anh! Anh nhất định phải sống vui vẻ!"
Hứa Xương An vẫy tay, Hứa Thuận Hòa cố gắng kéo khóe môi, nở một nụ cười, cũng giơ tay chào tạm biệt.
Người chờ lên tàu rất đông. Khi Hứa Xương An đã vào trạm, Hứa Thuận Hòa xoay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!