Sáng hôm sau, Hứa Thuận Hòa vẫn như thường lệ thức dậy lúc ba rưỡi, rón rén xuống lầu. Dưới bếp, Dương Gia Thịnh đã rửa sạch đậu nành, đang ép sữa. Hứa Thuận Hòa ngạc nhiên:
"Sớm vậy à? Ba giờ đã dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Không có đâu." Dương Gia Thịnh vừa nhào bột mì, vừa đáp, "Mới dậy thôi."
"Sao thế? Trông bộ dạng có vẻ không vui." Hứa Thuận Hòa rửa lại tay, đeo khẩu trang, chuẩn bị nhào bột.
Không vui?
Dương Gia Thịnh liếc Hứa Thuận Hòa một cái, không nói gì, tránh sang bên rửa trứng gà.
Hai người lặng lẽ nhanh chóng làm việc, thỉnh thoảng mới trò chuyện vài câu. Hứa Thuận Hòa khẽ giọng nói về kế hoạch đi chơi hôm nay, rủ Dương Gia Thịnh cùng đi.
Dương Gia Thịnh từ chối dứt khoát: "Không cần đâu."
"Sao thế?" Hứa Thuận Hòa đều tay nhào bột, động tác nhịp nhàng như đang nặn ra một tác phẩm nghệ thuật.
"Không có gì, mùa đông gió lớn, không thích đi biển." Dương Gia Thịnh nói.
Hứa Thuận Hòa nghe xong cảm thấy hơi kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn Dương Gia Thịnh. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh, chẳng thể đoán được có phải thực sự không vui hay không.
Hứa Thuận Hòa đoán chắc là vì Dương Gia Thịnh và Hứa Xương An không thân thiết, nên không muốn đi chơi cùng.
Giới trẻ bây giờ thật khó chiều... Đây có phải là kiểu "khác biệt tâm hồn" mà người ta hay nói trên mạng không?
Hứa Thuận Hòa âm thầm cảm thán, mình già rồi, không hiểu nổi thanh niên bây giờ nữa.
Sáng hôm đó, "Bảo đảm bạn sẽ thích" vẫn mở cửa như thường lệ, khách khứa đông đúc. Đến gần chín giờ, bánh bao đã gần hết, chỉ còn lại ít màn thầu và trứng trà. Đúng lúc này, Hứa Xương An mới dậy, tò mò muốn xem tình hình buôn bán nên xuống lầu.
Hứa Thuận Hòa đã để sẵn bánh bao cho em trai. Vừa thấy cậu xuống, anh liền chào đón:
"Em út, lại đây ăn bánh bao." Nói rồi, anh mở lồng hấp, lấy ra bốn cái bánh bao đã để phần sẵn.
Ông chú đứng trước quầy thấy vậy, liền la lên: "Aiya! Cậu bảo hết bánh bao rồi mà, chẳng phải vẫn còn bốn cái đây sao?"
"Đây là để lại cho em trai tôi ăn, thật sự không còn nữa."
"Anh trai, một cái là đủ rồi, bốn cái làm gì." Hứa Xương An vừa nói vừa cầm lấy một cái bánh bao.
Ông chú lập tức xán lại: "Vậy ba cái còn lại bán cho tôi đi!"
Hứa Thuận Hòa xua tay: "Vẫn còn một người em tôi chưa ăn mà." Nói xong, anh đưa nốt ba cái bánh bao còn lại cho Dương Gia Thịnh, bảo hắn rửa tay rồi ăn.
Sáng nay, Dương Gia Thịnh chỉ kịp uống một ly sữa đậu nành, bận rộn đến mức chưa có lấy một miếng bánh bao vào bụng.
Ông chú tiếc nuối dậm chân: "Ai chà! Ông chủ ơi là ông chủ! Có khách mà cũng không chịu bán! Sao tự nhiên lại có thêm một cậu em trai nữa vậy? Hay là mới thuê thêm người? Cửa tiệm này phải mở rộng ra rồi, làm thêm bánh bao mà bán đi!"
Hứa Xương An vừa hút sữa đậu nành vừa đáp: "Không phải, cháu là em trai ruột của anh ấy, đến chơi thôi."
Ông chú kinh ngạc: "Aiya! Em trai ruột của ông chủ Tiểu Hứa sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy người nhà cậu đấy! Chào mừng cậu đến Nam Châu nhé! Ở đây có bao nhiêu món ngon, chỗ nào cũng đáng để đi..."
Vừa nói, ông vừa xách theo túi màn thầu, trứng trà và sữa đậu nành, đứng ngay quầy trò chuyện rôm rả với Hứa Xương An. Hai người nói qua nói lại cả chục phút, đến mức gần như hỏi hết cả gia cảnh nhau. Mãi đến khi Hứa Thuận Hòa lên tiếng:
"Chú ơi, sữa đậu nành của chú sắp nguội hết rồi kìa."
Ông chú giật mình, vội vàng quay về, vừa đi vừa dặn dò: "Bác nói này, đừng có mà đến mấy cái quán ăn nổi tiếng trên mạng, toàn lừa người ngoài thôi! Chẳng chính tông gì cả! Nhớ đấy nhé!"
"Vâng ạ!" Hứa Xương An cười, vẫy tay đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!