Dương Gia Thịnh vẫn chưa đủ tuổi.
Còn kém một tháng nữa mới tròn mười tám, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hắn còn bổ sung thêm:
"Đủ mười sáu đã không tính là lao động trẻ em." Giọng điệu có phần nghiêm túc.
Hứa Thuận Hòa trả lại thẻ căn cước cho hắn, cười cười đầy ý tứ:
"Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, cậu cao như vậy mà hóa ra tuổi còn nhỏ thế, lại còn đi làm xa tận đây, người nhà không lo lắng sao?"
Quê nhà của Dương Gia Thịnh cách Nam Châu những hai ngàn cây số, đúng là không gần chút nào.
Dương Gia Thịnh không biết trả lời thế nào, chỉ ậm ừ một tiếng, cất thẻ căn cước đi. Hứa Thuận Hòa cũng không hỏi thêm, chỉ bảo hắn lên dọn dẹp lại căn phòng.
"Ngày thường tôi vẫn quét dọn qua, dù sao cũng không có ai ở, cậu cứ lau lại cho sạch thôi."
Dương Gia Thịnh nhận lấy giẻ lau Hứa Thuận Hòa đưa, thùng nước với cây lau nhà, rồi lên lầu dọn dẹp lại mọi thứ.
Dương Gia Thịnh nghỉ học từ năm lớp chín để đi làm công, cũng từng trải qua đủ loại môi trường, chỉ nhìn sơ qua cũng biết Hứa Thuận Hòa là người dễ tính. Anh không vội thúc ép hắn làm việc, mà để hắn sắp xếp chỗ ở trước.
Khuôn mặt cũng là kiểu người hiền lành, tính tình chắc cũng không tệ, hơn nữa còn rất sạch sẽ.
Dương Gia Thịnh lau dọn căn phòng nhỏ từ trong ra ngoài, ngay cả khung giường inox đơn giản cũng được cọ sáng bóng. Hắn trải chiếu lên giường, đặt chiếc ba lô duy nhất ở cuối giường, còn bộ đồ vệ sinh cá nhân mới mua thì xếp gọn vào chiếc chậu rửa mặt mới, đẩy vào dưới gầm giường.
Cơ mà... nóng.
Lầu hai không xây tường gạch mà chỉ dùng ván ép ngăn cách, phòng của anh chủ ở ngay sát cửa sổ phía ngoài, còn phòng này vốn chỉ để chứa đồ nên không có cửa sổ. Dọn dẹp một lát mà mồ hôi đã vã ra đầm đìa, mở cửa cũng chẳng khá hơn là bao.
Tháng bảy tháng tám thế này, e là sẽ vất vả lắm đây.
Dương Gia Thịnh nghĩ, lát nữa phải ra mua thêm một cái quạt điện mới được.
Vừa có suy nghĩ đó, hắn đã nghe thấy tiếng cầu thang sắt kẽo kẹt, rồi giọng nói của Hứa Thuận Hòa vọng lên.
"Xong chưa? Xong rồi thì xuống ăn cơm."
Dương Gia Thịnh thoáng ngạc nhiên. Không phải chỉ bao bữa sáng thôi sao?
Hứa Thuận Hòa đi đến trước cửa phòng nhỏ, thấy hắn mồ hôi nhễ nhại thì nói:
"Phòng này đúng là nóng thật. Tôi còn một cái quạt cũ, cậu cầm dùng trước đi."
Nói rồi, anh cầm một chiếc quạt nhỏ đến.
Nhìn quanh một lượt lại chẳng thấy chỗ nào đặt vừa, cuối cùng đành để tạm xuống đất, nhưng như thế thì thấp quá, gió không thổi tới nổi. Căn phòng này đơn sơ đến mức ngay cả một chiếc bàn cũng không có, Hứa Thuận Hòa hơi ngượng, cười cười rồi đặt quạt lên một thùng giấy.
Trong thùng đựng các loại túi nilon đóng gói bữa sáng, ly sữa đậu nành, gia vị, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn theo từng loại.
Hứa Thuận Hòa ui lên một tiếng như chợt nhớ ra gì đó, liền quay về phòng mình. Một lát sau, cầm thêm một chiếc ổ điện đưa qua.
Thì ra dây quạt quá ngắn, cắm không tới ổ điện.
Cuối cùng cũng cắm xong ổ điện, quạt bắt đầu quay chầm chậm, Hứa Thuận Hòa như trút được gánh nặng, thở phào một hơi rồi hỏi Dương Gia Thịnh:
"Còn thiếu gì nữa không? Cứ nói nhé. Trên phố này thứ gì cũng có, siêu thị hay tiệm tạp hóa nhỏ đều có đủ. Nếu muốn mua mấy món lặt vặt thì cậu nên ghé tiệm tạp hóa, rẻ hơn siêu thị đấy."
"Nói đến chuyện ăn, cậu ra cửa rẽ trái hay phải gì cũng có quán ăn đủ cả: cơm bình dân, đồ ăn vặt Sa Huyện, mì Lan Châu, thức ăn nhanh, hamburger... Còn tôi, nếu có thời gian thì tự nấu, vừa tiết kiệm vừa sạch sẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!