Càng gần cuối năm, trời càng lạnh thấu xương. Dương Gia Thịnh ngày càng thích rúc trong căn phòng nhỏ của anh, không rõ vì sao, chỉ cảm thấy nơi đó ấm áp hơn nhiều so với căn phòng chứa đồ của mình.
Mùa đông ở Nam Châu gió rất lớn.
Sau bữa cơm chiều, Dương Gia Thịnh lười ra ngoài đi dạo, ban đêm lạnh quá. Ở yên trong tiệm, cùng anh uống trà, trò chuyện vẫn thích hơn.
Hắn thích nhất là sau khi tắm rửa sạch sẽ, rúc vào giường anh chơi điện thoại. Anh thì khi thì ngồi tính toán sổ sách, khi thì pha trà, có lúc lại mở chiếc máy sưởi nhỏ để hong quần áo.
Vào mùa đông, quần áo phơi bên khung cửa nhỏ trên cầu thang thường không kịp khô, phải thu vào rồi hong thêm một lúc nữa.
Anh cũng mang cả quần áo của hắn về hong, hong đến khi căn phòng nhỏ ấm áp, ngập tràn hơi ấm.
Anh mua cho hắn một tấm đệm bông mới, giặt sạch, phơi khô, trải lên giường. Nhưng hắn vẫn thích ngủ trên giường anh hơn. Tấm đệm màu xám ấy anh đã dùng hai ba năm, giặt đến cũ rồi, vậy mà hắn cứ thích, cảm thấy trên đó vương đầy hơi thở của anh, thơm thơm.
Cả chăn anh cũng vậy, cũng thoảng mùi của anh, dễ chịu vô cùng.
Nằm trên giường anh chơi điện thoại là việc Dương Gia Thịnh thích nhất mỗi tối mùa đông.
Cảm giác thật an tâm, thật hạnh phúc.
Giống như khi còn nhỏ được nằm giữa chăn ông bà nội, ấm áp vô cùng.
Có khi Hứa Thuận Hòa mải tính sổ sách thật lâu, hắn sẽ vô thức ngủ quên mất. Vì trên giường có mùi của anh, thật dễ chịu. Anh đánh thức hắn dậy, bảo về phòng mình ngủ, nhưng hắn luôn lưu luyến không nỡ rời xa chiếc đệm này.
Anh hắn hỏi:
"Sao cứ thích rúc vào giường anh hoài thế?"
"Em thích tấm đệm này, ngủ rất ngon." Dương Gia Thịnh nói.
Hứa Thuận Hò alật đi lật lại tấm đệm đã sờn cũ, khó hiểu:
"Tấm đệm này có gì tốt đâu? Không phải đã mua cho em cái mới rồi sao?"
"Nhưng em thích cái này."
Cuối cùng, anh đành đưa tấm đệm cũ cho hắn, còn mình thay đệm mới, vẫn chẳng hiểu nổi vì sao hắn lại thích nó đến vậy. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đoán là do đệm cũ đã giặt nhiều lần, mềm hơn, nằm thoải mái hơn.
Dương Gia Thịnh còn muốn cả chăn của anh hắn, nhưng thật sự ngại không dám mở miệng đòi.
Dù trong lòng cảm thấy, nếu hắn lên tiếng, chắc chắn anh hắn cũng sẽ cho.
Bởi vì chăn của anh... rất thơm.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy hơi bi3n thái, vẫn là thôi vậy.
Anh mua một chiếc máy chiếu trên mạng, tốn hơn hai nghìn tệ. Lúc máy chiếu về đến nơi, Dương Gia Thịnh vui sướng đến phát cuồng—có thể xem phim, có thể kết nối để chơi game, màn hình lớn chơi game thật sướng!
Anh nhìn hắn nâng niu máy chiếu, cười bảo:
"Quả nhiên vẫn là trẻ con."
Thực ra, máy chiếu là thứ hắn muốn mua. Hắn thường xuyên rúc trong phòng anh, lúc xem video ngắn thì thấy người ta giới thiệu máy chiếu, lại phát hiện bức tường trong phòng anh trống không, hoàn toàn có thể dùng để chiếu hình.
Nhưng đây là phòng của anh, hắn đâu thể tự tiện quyết định, phải hỏi ý anh trước. Phòng chứa đồ của hắn thì nhỏ quá, chất đầy đồ đạc, không có bức tường nào trống để đặt máy chiếu, tầng một lại càng không thể.
Anh hắn nhìn giá tiền rồi bảo: Đắt quá.
Hắn tưởng anh hắn không muốn mua, nên thôi luôn ý định đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!