Chương 18: (Vô Đề)

Từ sau khi cuộc nói chuyện đêm hôm ấy kết thúc, trong lòng Dương Gia Thịnh cứ nghẹn một cục tức.

Hắn cũng chẳng rõ mình giận cái gì, chỉ biết là cảm thấy cực bực bội, khó chịu.

Suốt mấy ngày liền, lúc bán bánh bao, hắn chẳng có tâm trạng gì, sắc mặt càng thêm kém. May mà đeo khẩu trang, khách hàng không nhìn thấy được vẻ mặt cau có của hắn. Đám nhân viên công sở và học sinh đều tranh thủ thời gian, chẳng ai để ý tới giọng điệu thiếu kiên nhẫn của chàng trai bán bánh bao.

Nhưng mấy bác trai, bác gái về hưu thì khác. Tầm tám giờ sáng, khi giờ cao điểm đã qua, quán chỉ còn lác đác vài người, mấy bác lớn tuổi mới thong thả ra mua bánh, vừa ăn vừa tán gẫu.

Lúc nồi bánh bao kế tiếp vừa chín, có một bác trai hỏi chuyện hắn:

"Tiểu Dương à, trời càng ngày càng lạnh, dạo này buôn bán ổn không?"

Dương Gia Thịnh làm ở quán Bảo đảm bạn sẽ thích cũng được nửa năm, hàng xóm láng giềng quanh đây đều biết cậu thanh niên trong tiệm tên Tiểu Dương. Nghe hắn gọi Anh trai, họ nghĩ chắc là em trai của ông chủ Hứa.

Dương Gia Thịnh vừa tất bật dọn dẹp vừa bị hơi nóng từ xửng hấp phả vào đến toát mồ hôi. Hắn liếc nhìn ra ngoài, thấy mấy bác áo khoác dày cộm đang đứng đó, liền phun ra hai chữ:

Không lạnh.

Thế là hôm nay nói chuyện đến đây là hết.

"Bánh bao nóng hổi đây!"

Hứa Thuận Hòa mở nắp xửng hấp, hương thơm nức mũi lan ra. Mấy bác trai bác gái lập tức quên mất chàng trai mặt lạnh đằng kia, vội vàng gọi bánh bao, sữa đậu nành.

Máy làm sữa đậu nành ding ding hai tiếng, cuối cùng cũng nấu xong mẻ cuối.

Dương Gia Thịnh xách ấm đi ra sau quầy rót sữa, còn Hứa Thuận Hòa bắt đầu đóng gói cho mấy bác mấy dì.

Lúc này, một bác gái hạ giọng nói khẽ, nhưng quán quá nhỏ, Dương Gia Thịnh ở phía sau vẫn nghe thấy rõ mồn một.

"Tiểu Hứa à, em trai cháu cái gì cũng tốt, mỗi tội quá lạnh nhạt."

Một bác khác tiếp lời:

"Đúng đó! Cái gì cũng ổn, mỗi tội cái mặt thằng nhóc cứ kéo dài ra, cứ như ai nợ nó một trăm tám mươi vạn! Nói thật nhé, Tiểu Hứa, chắc chắn không phải em ruột cháu đâu, cháu lúc nào cũng tươi cười, còn nó chẳng giống cháu chút nào!"

Vô nghĩa!

Dương Gia Thịnh thầm trợn trắng mắt.

Tôi họ Dương, anh họ Hứa, chẳng lẽ là anh em ruột được sao?!

"Đúng rồi! Nếu không phải đeo khẩu trang, cái bản mặt hằm hằm của nó có thể dọa mất một nửa khách rồi! Làm buôn bán mà cứ trưng cái mặt đó ra làm gì chứ?"

Mấy lời kiểu này, Dương Gia Thịnh nghe quá nhiều rồi. Từ nhỏ hắn đã bị chê xấu, ngay cả cha mẹ ruột còn chẳng ưa nổi, huống hồ là người ngoài không quen biết.

"Haha, Tiểu Dương chỉ hơi hướng nội, ăn nói vụng về thôi, chứ thật ra ngoan lắm."

Hắn nghe thấy anh nhà lại một lần nữa bảo vệ hắn, lên tiếng vì hắn.

"Đừng thấy em ấy trông dữ dằn vậy, thật ra rất dễ gần, chăm chỉ thật thà."

Ừm... nghe xong, ngay cả Dương Gia Thịnh cũng thấy hơi ngượng.

Trừ cái trông dữ ra, mấy lời còn lại dường như chẳng hợp để mô tả hắn chút nào.

Chắc đám bác trai bác gái cũng nghĩ vậy, bởi phía trước đột nhiên im lặng hẳn, chỉ còn lại tiếng quét mã thanh toán vang lên lạch cạch.

Chờ hắn ôm bình sữa đậu nành đi ra quầy trước, đám khách mua bánh đã về hết, chỉ còn lại Hứa Thuận Hòa đang cười ha ha, nhìn hắn hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!