Dương Gia Thịnh đang rửa bát không chú đến đến nỗi kinh hoảng của Hứa Thuận Hòa, đếm rõ ràng từng điểm:
"Giống anh vậy, da trắng, tính tình tốt, nấu ăn ngon—"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"
Hứa Thuận Hòa vội vàng cắt ngang,
"Là con gái! Anh đang hỏi em thích con gái kiểu gì!"
"Không phải em đã nói rồi sao? Em thích da trắng, tính tình tốt, nấu ăn ngon, giống anh vậy." Dương Gia Thịnh lặp lại một lần nữa, còn nhấn mạnh hơn.
Hứa Thuận Hòa bất lực:
"Không thể nói thế được."
Dương Gia Thịnh xếp gọn chén đũa, hoàn toàn không hiểu: Tại sao không thể?
"Bởi vì anh là đàn ông." Hứa Thuận Hòa đáp.
À.
Hứa Thuận Hòa biết chắc Dương Gia Thịnh căn bản chẳng thèm để vào tai, cũng chẳng hiểu được ý tứ của anh. Những lúc như thế này, anh lại càng nhận thức rõ ràng rằng Dương Gia Thịnh thực sự chỉ là một cậu nhóc mới mười tám, chẳng hiểu chuyện gì, cứ đinh ninh rằng anh trai mình tốt đẹp mọi bề, nên buột miệng nói ra những lời vừa mang theo sự ngưỡng mộ, vừa mang theo chút yêu thích.
Loại tình cảm này không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn dễ khiến người ta đắm chìm.
Bị một cậu nhóc dùng ánh mắt sáng rực lấp lánh mà nhìn chăm chú như thế, trong lòng như có gì đó rục rịch, không khỏi muốn làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, chăm sóc hắn cho thật tốt, quan tâm hắn cho thật nhiều.
Hứa Thuận Hòa mở WeChat của cô gái kia, xem ảnh đại diện, xem vòng bạn bè của cô, rồi nói:
"Em đâu có quen cổ, làm sao biết cổ tính tình tốt hay không, nấu ăn ngon hay không? Muốn làm bạn, trước hết phải bắt đầu từ tình bạn đã."
Dương Gia Thịnh nghiêng đầu lại gần, dưới ánh đèn chăm chú nhìn Hứa Thuận Hòa.
Hứa Thuận Hòa không thể hiểu được:
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Dương Gia Thịnh nghiêm túc nói:
"Cô ấy không trắng bằng anh, chuyện này không cần giải thích, liếc mắt một cái là thấy ngay."
Hứa Thuận Hòa nói hắn:
"Chính em đen thui, còn chê người ta không đủ trắng."
Dương Gia Thịnh mất kiên nhẫn:
"Dù sao em cũng không thêm cổ, không hứng thú, không có cảm giác."
Hứa Thuận Hòa vốn chỉ đùa cho vui, chứ chẳng thực sự thúc ép. Thấy Dương Gia Thịnh không kiên nhẫn, nói:
"Được rồi, vẫn chỉ là một nhóc con thôi."
Dương Gia Thịnh không phục, hắn sao có thể xem là nhóc con được chứ? Có ai cao một mét tám hai mà còn bị gọi là nhóc con không?
"Anh trai à, anh chỉ biết nói em, thế còn anh? Ngày nào cũng bị mấy bác mấy dì trong khu giục lấy vợ, thay vì bận t@m đến em, chẳng bằng lo mà tìm một chị dâu cho em trước đi."
Hứa Thuận Hòa không tiếp chiêu, làm bộ không nghe thấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!