Ở
"Bảo đảm bạn sẽ thích", thời gian trôi qua nhanh đến lạ, chớp mắt đã một năm, mà Dương Gia Thịnh cũng đã làm việc ở đây được nửa năm.
Suốt sáu tháng qua, Dương Gia Thịnh đã học được cách nhào bột, làm màn thầu trắng, màn thầu đường đỏ, và cả bánh bao – tất cả đều phải nhào bột thật kỹ.
Tuy rằng lúc nào hắn cũng cảm thấy bánh bao mình làm vẫn kém một chút, chưng lên cũng không ngon bằng bánh do anh mình làm, nhưng Hứa Thuận Hòa nói, chỉ cần bột mì và nhân bánh đều được sử dụng đúng cách, thì bánh bao hay màn thầu đều chẳng có gì là không thể ăn được.
Hắn cũng học được cách gói bánh bao, nhưng nếp gấp bánh hắn làm vẫn còn thô, tốc độ cũng chậm. Có lần hắn giúp gói khoảng mười, hai mươi cái, hôm ấy có một nữ sinh đến mua, sau khi trả tiền rời đi lại quay lại hỏi:
"Hôm nay bánh bao làm sao mà xấu thế ạ? Em muốn đổi cái nào đẹp hơn, cái có nếp gấp giống như đóa hoa ấy, em định mua cho bạn cùng bàn."
Sau khi đổi bánh xong, Dương Gia Thịnh vội vàng lấy mấy cái bánh mình gói ra, ăn liền ba cái, còn dúi cho Hứa Thuận Hòa một cái, bảo anh đừng bán, làm Hứa Thuận Hòa cười đến mức không nhịn nổi.
Hứa Thuận Hòa còn dạy hắn cách trộn nhân bánh: đường, dầu, muối, nước tương phải thêm bao nhiêu; nhân thịt trộn thế nào; lực tay ra sao; tỉ lệ nạc mỡ bao nhiêu là vừa. Bây giờ nếu Dương Gia Thịnh muốn mở tiệm bánh bao riêng, hắn cũng có thể tự làm được.
Nhưng Hứa Thuận Hòa bảo, mở một quán ăn không hề dễ dàng như vậy.
Anh từng làm công sáu năm ở Nam Châu, làm ở quán ăn bình dân, chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm ăn vặt, tiệm bánh bao.
Anh từng làm cho một quán bánh bao đắt khách đến mức thuê bảy tám nhân công, cũng từng chứng kiến một tiệm ăn sáng mở chưa đầy ba tháng đã đóng cửa.
"Chỉ cần đồ ăn ngon là được mà?"
Dương Gia Thịnh vừa nhai bánh bao vừa nói.
Bánh bao này hắn đã ăn nửa năm, mà vẫn chưa thấy chán. Anh trai hắn làm bánh bao thật sự ngon, phải nói là làm cái gì cũng ngon.
"Em biết vì sao bánh bao ngon không?"
Hứa Thuận Hòa hỏi.
Vì anh làm. Dương Gia Thịnh trả lời ngay.
Hứa Thuận Hòa cười, gật đầu: "Từ nhào bột đến trộn nhân, đều do anh tự tay làm, vậy nên anh mới có thể đảm bảo hương vị. Nhưng nếu thuê thêm vài người, mở rộng quán, mỗi ngày phải làm bốn trăm cái bánh bao, thì anh không thể tự tay làm hết được. Lúc đó bánh bao còn ngon như bây giờ không?
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc không dùng bột nở mà vẫn có thể làm màn thầu nở xốp đẹp như thế này đã không mấy quán làm được rồi. Tiệm của chúng ta ba năm qua chỉ bán năm loại bánh, vì sao? Vì nếu bán nhiều hơn, anh sẽ không thể tự tay lo hết.
Những quán ăn sáng đủ loại món, thật ra phần lớn đều là đồ đông lạnh, sáng ra chỉ hấp nóng lại, thế nên họ mới có thể bán cả chục hai chục món khác nhau.Những chuỗi cửa hàng ăn sáng kiểu này, có quán trụ được, có quán không. Địa điểm phải đẹp, tiền thuê mặt bằng cũng cao nên ông chủ phải có vốn mạnh, thêm cả chút may mắn mới có thể làm ăn được.
Còn chúng ta không có nhiều vốn đến vậy, cũng không thể gánh nổi rủi ro lớn, vì cớ cớ đó nên cứ đi từng bước vững chắc là hơn.Nhưng quán mình có thể bán thêm bánh quẩy mà?
Làm bánh quẩy đâu khó, anh dạy em là em biết ngay! Bánh quẩy mới chiên giòn tan, ai ăn chẳng thấy ngon!
"Dương Gia Thịnh nói."Cơ mà người chiên bánh quẩy phải đứng trước chảo dầu ít nhất hai tiếng, vậy là phải thuê thêm một người chuyên làm bánh quẩy. Hai đứa mình lo không xuể đâu.Thì thuê thêm một người nữa!
"Dương Gia Thịnh tính nhẩm,"Một cái bánh quẩy bán hai tệ, lời được một tệ, một ngày bán hai trăm cái là được rồi! Như thế thuê thêm người cũng có lời!
"Dương Gia Thịnh bị hỏi ngược. Hứa Thuận Hòa hướng dẫn từng bước một:"Nếu sau này muốn mở tiệm, mọi thứ đều phải suy xét toàn diện, không thể lúc nào cũng cho rằng mọi chuyện chỉ có một cách giải quyết.Em không có ý định mở tiệm.
"Dương Gia Thịnh đáp."Em mới mười tám, đời người còn dài lắm, ai biết mười năm sau sẽ nghĩ thế nào? Bây giờ cứ học hỏi, ghi nhớ hết vào lòng." Hứa Thuận Hòa không khác gì một người thầy tận tâm, cầm tay hắn hướng dẫn từng kỹ thuật làm bánh bao, chia sẻ kinh nghiệm mở quán, không giữ lại chút nào.
Suốt nửa năm qua, từ những lần dọn dẹp tiệm, những buổi chiều pha trà thư thả, đến khoảnh khắc hai người ngồi ăn tối, thỉnh thoảng họ lại trò chuyện đôi câu, chẳng mấy khi ngừng.
Hứa Thuận Hòa chưa từng dè chừng hay lo lắng chuyện dạy nghề cho Dương Gia Thịnh, sợ hắn học xong rồi tự lập riêng, mở tiệm đối đầu tranh giành khách hàng.
"Nếu thực sự muốn mở quán, trước hết phải tích cóp tiền. Tiền thuê mặt bằng là một khoản, mua thiết bị là một khoản, mọi thứ đều phải chuẩn bị đủ mới có thể nắm chắc."
Dưới sự thúc giục của Hứa Thuận Hòa, tiền lương của Dương Gia Thịnh đều được gửi vào thẻ. Lúc làm ở công trường, hắn lĩnh được mười ba nghìn tệ, sau đó đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!