Dương Gia Thịnh ngủ một mạch đến năm giờ chiều, lúc tỉnh dậy đầu óc vẫn còn ngái ngủ. Hắn ngồi dậy, chậm rãi lấy lại tinh thần, tiện tay cầm điện thoại lên xem—năm giờ.
Dương Gia Thịnh lập tức bừng tỉnh, lao xuống lầu.
Chạy được nửa đường, hắn đột ngột quay đầu, vòng về phòng Hứa Thuận Hòa tắt điều hòa.
Hứa Thuận Hòa đã dậy từ lâu, người không có trong phòng, nhưng điều hòa thì vẫn mở suốt.
Xuống đến nơi, hắn thấy Hứa Thuận Hòa đang rửa máy xay thịt, nhân bánh bao đã được trộn sẵn, cất gọn trong tủ lạnh.
Không biết Hứa Thuận Hòa đã ngủ trưa được bao lâu, nhưng cả tầng một đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến sàn nhà cũng được lau lại một lượt.
Hứa Thuận Hòa đang thái rau, chuẩn bị cơm tối.
"Dậy rồi à? Lấy ly nước uống đi."
Dương Gia Thịnh ngơ vài giây, rồi đi tìm chiếc ly có chữ
"Lao động là vinh quang" của mình, mở nắp, rót đầy một ly nước. Vừa hớp một ngụm, nước ấm vừa đủ, vẫn là nước mật ong ngọt dịu.
Uống hết đi.
Hứa Thuận Hòa vừa thái hẹ vừa nói, không buồn ngoảnh lại, con dao va vào thớt gỗ phát ra tiếng cộc cộc.
Dương Gia Thịnh ngửa cổ, một hơi uống sạch ly nước mật ong lớn.
"Em uống nhiều quá... ngủ quên mất..."
Dương Gia Thịnh từng bước dịch đến phía sau Hứa Thuận Hòa, nhỏ giọng giải thích.
"Em vậy mà cũng gọi là uống nhiều?" Hứa Thuận Hòa cười nhạt, vẫn đưa lưng về phía Dương Gia Thịnh.
"Sáu lon bia mà đã gục."
Dương Gia Thịnh gãi đầu, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Hứa Thuận Hòa bắt đầu rửa hàu biển, lấy một chiếc chậu ra, kiên nhẫn rửa từng con, lặp đi lặp lại đến khi nước đục dần trong veo, hàu sạch sẽ bóng loáng.
"Lấy điện thoại ra, tự xem em đã làm gì sau khi uống đi."
Dương Gia Thịnh vội lôi điện thoại ra, lật lại lịch sử. Mình đâu có làm gì đâu? Không nói chuyện với ai, chỉ nhớ mang máng là đã chuyển tiền cơm cho Hứa Thuận Hòa...
"Nhìn lại xem em đã chuyển bao nhiêu."
Hứa Thuận Hòa tiếp tục thái thịt nạc.
Dương Gia Thịnh mở WeChat, bấm vào ảnh đại diện của Hứa Thuận Hòa, nhìn lịch sử trò chuyện mà choáng váng. Hắn cứ tưởng mình chỉ chuyển mấy trăm.
"Em có thẻ ngân hàng không?"
Có. Dương Gia Thịnh gật đầu. Ông nội bảo hắn làm một cái, dặn hắn để dành tiền trong đó, đừng nói với ba mẹ có bao nhiêu.
Nhưng tiền cũng đã tiêu hết vào lúc ông bà nội bệnh rồi.
"Gửi số thẻ cho anh, từ giờ lương của em anh sẽ chuyển vào đó." Hứa Thuận Hòa nói.
"Còn nữa, cài đặt hạn mức thanh toán WeChat ngay đi."
À. Dương Gia Thịnh mở điện thoại, bắt đầu cài đặt. Giới hạn bao nhiêu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!