Chương 11: (Vô Đề)

Dương Gia Thịnh nhanh chóng đứng dậy nhặt điện thoại lên, kiểm tra xem có bị rơi hỏng hay không.

Hứa Thuận Hòa nói: "Không sao đâu, rơi cũng không hỏng được, điện thoại cũ nhiều năm rồi."

Quả thật, chiếc điện thoại của anh nhìn rất cũ, chẳng biết đã dùng bao lâu rồi.

Anh nhận lại điện thoại, rút một tờ khăn giấy lau sạch, vẻ mặt bình thản. Vì thế, Dương Gia Thịnh nghĩ rằng khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

"Ngày nào cũng ru rú trong tiệm, không ra ngoài thì tự nhiên trắng." Hứa Thuận Hòa nói.

"Thế sao em không trắng lên tí nào?" Dương Gia Thịnh duỗi tay ra, đưa vào ánh đèn mà quan sát thật kỹ.

Cánh tay săn chắc màu lúa mạch, làn da ẩn hiện sinh khí của một thiếu niên tràn đầy sức sống, lại thêm năm tháng lao động rèn luyện nên cơ bắp cứng cáp.

Hứa Thuận Hòa thoáng liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu mắt về, đáp: "Em trắng hơn hồi mới đến một chút rồi."

Dương Gia Thịnh thu tay lại, không quá để ý chuyện da trắng hay không, chỉ thấy Hứa Thuận Hòa trắng đến đẹp mắt, thuận miệng nhắc tới vài câu rồi cũng quên luôn. Ai ngờ sau khi uống hai chén trà, Hứa Thuận Hòa lại đột nhiên lên tiếng:

"Đàn ông con trai mà trắng quá cũng không tốt, vẫn nên phơi nắng cho rám đi một chút thì đẹp hơn."

Dương Gia Thịnh khó hiểu: "Anh trắng vậy mà vẫn đẹp đấy thôi."

Hứa Thuận Hòa ngẩn ra: "Em đừng nói bậy."

Dương Gia Thịnh vò đầu: "Có nói bậy đâu."

Hứa Thuận Hòa khẽ cong khóe môi, cười một cái, rồi chuyển đề tài: "Nam Châu mùa hè dễ sống chứ?"

Dương Gia Thịnh không thấy có gì đáng phàn nàn: "Cũng ổn."

"Mùa hè có điều hòa nên còn chịu được. Chứ mùa đông ở đây thì khó chịu lắm, vừa lạnh vừa ẩm." Hứa Thuận Hòa vừa nói vừa suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên hỏi: "Em có gọi điện về nhà không?"

Có lẽ anh chỉ tiện miệng hỏi thôi, nhưng câu này lại khiến Dương Gia Thịnh nghẹn lời, hắn lắc đầu.

Hứa Thuận Hòa rót thêm trà cho hắn, nhẹ giọng khuyên: "Lúc rảnh thì gọi về nhà một chút, hoặc ít nhất cũng nên nhắn tin báo tình hình. Nói cho họ biết em đang làm gì, ở đâu, sống thế nào. Quê em xa như vậy, lại còn nhỏ tuổi, người nhà chắc chắn lo lắng."

Dương Gia Thịnh xưa nay chưa từng kể chuyện gia đình mình với ai, cũng lười nói, lười nhắc đến. Nhưng đối diện với Hứa Thuận Hòa, hắn lại không kìm được mà nói:

"Bà nội em mất rồi, trong nhà chẳng có ai lo cho em cả."

Hứa Thuận Hòa sững người.

Dương Gia Thịnh không giỏi sắp xếp câu chữ, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào về chuỗi chuyện dài của gia đình mình, cuối cùng chỉ đơn giản nói: "Từ nhỏ em do bà nội nuôi lớn, chưa từng sống với ba mẹ được mấy ngày, không thân thiết với họ, cũng chẳng thân với anh chị em trong nhà."

Hứa Thuận Hòa khẽ: "Anh cũng không thân với người nhà anh."

Dương Gia Thịnh đoán được. Hắn đã ở tiệm "Bảo đảm bạn sẽ thích" gần hai tháng, gần như chưa từng thấy Hứa Thuận Hòa gửi tin nhắn thoại trên WeChat, cũng chưa từng thấy anh gọi video với ai, càng chưa từng nghe anh gọi điện về nhà.

Dương Gia Thịnh không hỏi vì sao Hứa Thuận Hòa lại không thân với người nhà. Một gia đình có rất nhiều người, mà người nhiều thì ắt sinh ra mâu thuẫn. Như chính hắn vậy, lớn lên trong một gia đình đông con, ba mẹ không nhất định sẽ yêu thương con cái một cách công bằng, càng không nhất định thích từng đứa con như nhau.

Dương Gia Mậu thì khác, anh ta biết lấy lòng ba mẹ hơn, giỏi ăn nói, học hành cũng tốt, năm nào cũng mang bộ mặt tươi cười về nhà. Còn hắn, lúc nào cũng cau có, tính tình khó chịu, miệng không ngọt, chẳng thích gần gũi ai. Mỗi lần ba mẹ về quê, những đứa trẻ khác đều lao vào, hồ hởi gọi "ba ba, mẹ mẹ", còn hắn chỉ đứng lặng lẽ ở cửa, nhìn họ từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá một người xa lạ. Chính ánh mắt đó khiến ba mẹ hắn cũng phải thầm nghĩ, đứa con này sao mà xa cách như kẻ ngoài vậy.

Nhưng Hứa Thuận Hòa tính tình tốt, gặp ai cũng cười, lại còn đẹp trai, sạch sẽ, gọn gàng, biết quan tâm người khác. Một người như vậy, sao lại không thân với gia đình mình chứ?

Dương Gia Thịnh nghĩ trăm lần cũng không ra.

Cơ mà, hắn không dám hỏi.

Không phải Dương Gia Thịnh chưa từng gọi điện về nhà, mà là hắn chẳng bao giờ chịu bắt máy khi thấy số của ba mẹ. Trên WeChat, ba mẹ liên tục nhắn tin, hắn chỉ trả lời vài câu cho có lệ để chứng minh mình vẫn còn sống, chưa mất tích, còn lại thì mặc kệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!