Chương 1: (Vô Đề)

Một cửa tiệm nhỏ trông sạch sẽ vô cùng.

Tấm bảng hiệu nền trắng treo trên cửa có một chiếc bánh bao to và năm ký tự tròn trịa –

"Đảm bảo bạn sẽ thích". Cửa tiệm rất bé, chủ yếu là bán mang đi. Hơn hai phần ba phía trước bị quầy kính giữ nhiệt chiếm chỗ, phần còn lại đặt đồ dùng, khách đến quét mã thanh toán.

Lúc này đã khoảng ba giờ chiều, bánh bao đều đã bán hết. Quầy kính giữ nhiệt bên trong trống trơn, sạch bong sáng bóng. Ngẩng đầu lên có thể thấy trong tiệm, trên bàn là mấy chiếc xửng tre hấp bánh, tất cả đều được rửa sạch sẽ, úp ngược lại phơi cho ráo.

Mặt bàn inox có lẽ là nơi để nhào bột và nặn bánh, đã được lau chùi đến bóng loáng.

Trong tiệm có người đang cúi xuống lau sàn, gạch men trắng tinh bị lau sạch đến mức có thể phản chiếu bóng người.

Dương Gia Thịnh chưa từng thấy một tiệm ăn nào sạch sẽ thế này.

Trong ấn tượng của hắn, những hàng quán bán đồ ăn thế này không tránh khỏi sự lộn xộn, nhưng cửa tiệm nhỏ này từ bàn ghế đến đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng đến mức khiến người ta có một cảm giác dễ chịu không nên lời thoải mái.

Sạch sẽ như thể hôm nay là ngày đầu tiên khai trương vậy.

Quả nhiên, trên bức tường bên cạnh dán một tờ thông báo tuyển dụng, nội dung đơn giản:

"Cần tuyển nhân viên, không phân biệt nam nữ. Giờ làm: sáng 4:00 – 10:00, chiều 14:00 – 16:00. Bao bữa sáng. Lương thỏa thuận."

Thời gian làm không dài, so với làm công trường thì tốt hơn nhiều, mỗi tội phải dậy sớm.

Dương Gia Thịnh lên tiếng gọi: Anh chủ.

Người duy nhất trong tiệm đứng thẳng dậy, nhìn về phía hắn .

Trong đầu Dương Gia Thịnh, từ đầu tiên hiện lên chính là sạch sẽ – người này cũng sạch sẽ, gọn gàng hệt như tiệm bánh của anh vậy.

Chiếc áo thun xám trên người đã giặt đến trắng bệch, làn da trên mặt trắng nõn như bột mì, trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Sau này, Dương Gia Thịnh mới biết thật ra Hứa Thuận Hòa sắp ba mươi rồi.

Hắn hỏi:

"Bên anh có tuyển người không?"

Dương Gia Thịnh vừa bị đuổi việc khỏi công trường sau ba tháng làm việc, nguyên nhân là hắn đã đấm cho cậu em vợ của quản đốc một trận.

Hắn cầm 3.000 tệ tiền lương bỏ đi, bị trừ mất 5.000, nói là tiền thuốc men.

Ở công trường, sáu bảy người chen chúc trên một chiếc giường lớn trong ký túc xá, quần áo bẩn vứt bừa bộn, tất chân bốc mùi khắp nơi, chẳng ai buồn giặt. Người kia còn tệ hơn, đồ bẩn chất đống cả tuần.

Dương Gia Thịnh chỉ nhắc một câu bảo gã ta dọn qua chỗ khác, gã ta đã chửi hắn, còn nhổ nước bọt lên giường của hắn. Dương Gia Thịnh lập tức tung một cú đấm thẳng mặt gã ta.

Đối phương vừa ngã xuống, hắn còn chưa kịp ra thêm cú thứ hai đã bị mấy người cùng phòng giữ chặt lại.

Chỉ vì một cú đấm ấy mà bị trừ mất 5.000 tệ.

Có người khuyên hắn cầm tiền mà đi đi, đừng chọi trứng với đá, hắn đơn độc một mình, làm sao đấu lại cả đám công nhân bợ đỡ quản đốc. Có làm lớn chuyện cũng chỉ thiệt thân.

Thế là Dương Gia Thịnh lập tức thu dọn hành lý bỏ đi.

Chăn đệm cuốn gọn vứt luôn, hai bộ quần áo lao động 60 tệ cũng không cần nữa, mặc rách cả rồi. Hành lý của hắn chỉ còn lại hai bộ quần đùi áo thun, hai chiếc khăn lông, một cái ly đánh răng, một chiếc điện thoại di động cùng bộ sạc.

Gọn nhẹ đến mức một chiếc túi cũng không chứa đầy.

Hắn đến Nam Châu từ tháng Tư, khi đó trời bắt đầu nóng.

Bây giờ mới cuối tháng Sáu, vẫn còn oi bức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!