Sau khi Thẩm Du Minh chết, Thẩm Diệu được một người cô bà con xa của Thẩm Du Minh nhận nuôi. Người cô này mặc dù kết hôn nhiều năm nhưng không sinh được, dưới gối vẫn luôn không con, vợ chồng hai người vốn cũng không có kế hoạch nhận con nuôi, nhưng dáng vẻ Thẩm Diệu thật sự khiến người ta yêu thương, tính cách lại yên tĩnh, hai người vừa thấy cậu liền thích.
Người cô này của Thẩm Du Minh không giống thằng cháu biến thái của bà ấy, là một người tốt chân chân thật thật, sau khi Thẩm Diệu được đưa qua, ba người ở chung vô cùng hòa thuận.
Bên kia, sứa bất tử được xưng là quan hệ rất rộng tìm hiểu được tung tích của Thẩm Diệu, lập tức dẫn cha con kraken đi tìm người.
Đó là một buổi hoàng hôn đầu hạ.
Cô và chú Thẩm lúc ấy đều đã về hưu, hai người già ở trong một căn nhà lớn vùng ngoại thành, cha con kraken đứng ở ngoài tường nhìn vào trong, hoa tường vi sum xuê từ đầu tường nặng trĩu xuống, gió mùa hạ ấm áp lay động rèm hoa tử đằng, bé Thẩm Diệu mặc một bộ quần áo mới, chân mang đôi giày trẻ con sáng bóng, ở dưới giàn trồng hoa trong sân chơi trò nắn bùn bẩn bẩn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có hai vệt bùn dính phải khi lau mồ hôi, buồn cười lại đáng yêu, bên chân cậu còn có một chú cún con, hệt như phát điên lăn qua lăn lại trong bùn.
Xung quanh trừ họ ra thì không có ai khác, kraken bảo bảo biến trở về nguyên hình, cả người kraken đều là màu hồng nhạt.
Sứa bất tử liếc mắt nhìn nhóc, chọt chọt kraken ba ba, nhắc nhở:
"Hou hóu hòu hou nhà mấy người yêu rồi."
Màu sắc thân thể thay đổi theo tâm trạng thật sự là khiến người ta không có một chút riêng tư nào!
Kraken ba ba nhìn con trai, vui mừng cười lộ ra một hàng răng nanh, nói: Hou.
Thật sự là con trai lớn rồi.
Kraken bảo bảo ngại ngùng nghe ba với chú nói chuyện, mặt bự càng ngày càng hồng, hồng đến đỏ lên.
Kraken ba ba biến ra hai cái xúc tu, cẩn thận giơ bé kraken nhà mình lên lướt qua bức tường, vững vàng đặt nhóc ở dưới đất.
Diệu Diệu!
Kraken bảo bảo gấp gáp quơ xúc tu nhỏ chạy về phía Thẩm Diệu bên dưới giàn hoa tử đằng.
Thẩm Diệu vừa ngẩng đầu, bị quái vật xúc tu biết nói tiếng người bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện trước mắt dọa tới mức nhảy dựng, sải chân nhỏ quay đầu chạy vào trong nhà.
"Cậu không nhớ mình hả!?"
Kraken bảo bảo trợn tròn cặp mắt xanh bự như cái tô, thoạt nhìn càng đáng sợ.
Thẩm Diệu vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, ánh mắt đối điện với cặp mắt xanh ảo lòi như đèn pha của kraken bảo bảo, sợ tới mức vấp cánh cửa một phát, bịch một tiếng ngã xuống đất, ngã trầy đầu gối.
… Kraken bảo bảo khổ sở đến độ khóe miệng trề đến tận cằm, nhưng trong ánh mắt Thẩm Diệu nhìn nhóc ngoại trừ sợ hãi thì cái gì cũng không có, giống như những ngày tháng nương tựa lẫn nhau của họ đều là giả.
Kraken bảo bảo ảm đạm đau lòng đến độ cả người vô lực, xụi lơ ở trong sân thành một đống đất sét lam sẫm bự bự, trong đời yêu quái của nhóc lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị tan nát cõi lòng.
Lúc này Thẩm Diệu đã chạy vào trong nhà, sứa bất tử ngoài tường dùng xúc tu điên cuồng quất kraken ba ba, lo lắng nói:
"Mau đưa hou hóu hòu hou nhà mấy người ra ngoài đi, đứa bé kia đi vào tìm người nhà đó!"
Kraken ba ba vội biến ra hai cái xúc tu vói vào sân, bụp một tiếng vững vàng nhổ con trai nằm mẹp trên mặt đất không muốn rời đi, đưa ra ngoài tường ôm lấy, lại nghiêng người trốn ra sau bức tường có dây thường xuân thấp thoáng.
Lúc này, một ông lão tướng mạo hiền lành đi ra từ trong nhà, ông ôm Thẩm Diệu đi ra sân, tính tình tốt an ủi:
"Trên thế giới không có quái vật, đều là tự mình dọa mình thôi."
Đôi mắt Thẩm Diệu hồng hồng, lo lắng nhìn bên này, nhìn bên kia, nhưng yêu quái xúc tu vừa rồi quả thật đã biến mất.
Ưm. Thẩm Diệu cũng không ngoan cố, mang vẻ mặt còn sợ hãi gật gật đầu.
Thẩm Diệu bị ông lão ôm vào nhà, chẳng được bao lâu, trong phòng liền bay ra hương đồ ăn mê người cùng với tiếng cười vui mờ mịt, còn có nhạc mở đầu chương trình phim hoạt hình.
Người trong nhà rất hạnh phúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!