Chương 35: Khuya về nhà hít hít bò, một ngày mệt nhọc mất sạch

Thẩm Diệc Thanh vô cùng tổn thương:

"Em cách tôi xa như vậy làm gì?"

Thẩm Diệu buồn bã nói: Sợ anh cắn tôi.

Nội tâm Thẩm Diệc Thanh vạn phần rối rắm, không biết có nên thẳng thắn hay không: …

Khi còn nhỏ, bé Thẩm Diệu với bé kraken sống nương tựa lẫn nhau trong phòng thí nghiệm, nhưng vầy cũng không chậm trễ việc bé Thẩm Diệu ghét bỏ ngoại hình của bé kraken, bé Thẩm Diệu ghét bỏ đầu tròn của bé kraken trụi lủi không có một cọng lông, ghét bỏ miệng bé kraken kéo ra quá to răng quá nhiều, ghét bỏ đôi mắt bự xanh lè chói mắt như đèn tụ quang của bé kraken, ghét bỏ xúc tu bé kraken mềm nhũn trơn lùi chà xát nghe òm ọp òm ọp… mới đầu bé Thẩm Diệu vừa nhìn thấy bé kraken liền bị dọa khóc, bé kraken vừa nhớ ba ba vừa đau lòng vì mình bị tiểu shota nhân loại đáng yêu ghét bỏ, vì thế hai đứa nhóc mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm lấy nước mắt rửa mặt, sau nữa bé Thẩm Diệu dần dần thích ứng ngoại hình kinh khủng của bé kraken, lúc này mới thành lập hữu nghị với bé kraken.

Thẩm Diệc Thanh biết nguyên hình mình không phù hợp thẩm mỹ của Thẩm Diệu nghiêm trọng, cho nên sợ gặp sáng liền ngủm, nếu lại bị Thẩm Diệu ghét bỏ một lần nữa, Thẩm Diệc Thanh cảm thấy chỉ sợ mình sẽ đau lòng đến độ chui vào trong rãnh biển Mariana không bao giờ đi ra nữa.

Thẩm Diệu rũ mi mắt xuống, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý những hồi ức có liên quan đến Thẩm Diệc Thanh trong khoảng thời gian này một lần, rất nhiều chi tiết lúc trước không để ý, lúc này ngẫm lại, đều loáng thoáng lộ ra vẻ khả nghi.

Thẩm Diệc Thanh nửa quỳ ở một bên điên cuồng lau mồ hôi, bé kraken giấu dưới lớp ngụy trang gấp đến độ trắng bệch, hơn hai mươi cái xúc tu bắt cặp hai hai lo âu xoa nắn!

Thẩm Diệu nhớ tới ba điểm đáng ngờ, đột nhiên nhấc đầu, ánh mắt sắc bén soi Thẩm Diệc Thanh.

Thẩm Diệc Thanh bị hành động bất thình lình của cậu dọa tới mức nhảy dựng!

Thẩm Diệu: …

"Lúc trước tôi đã cảm thấy kỳ quái," Thẩm Diệu tức giận phồng má, nói,

"Con bò trong sân, thực chất là lương thực dự trữ của anh đúng không?"

Thẩm Diệc Thanh một mực chắc chắn:

"Là thú cưng của tôi."

Vẻ mặt Thẩm Diệu không tin:

"Bình thường anh cũng không để ý tới nó."

Thẩm Diệc Thanh đổ mồ hôi như mưa:

"Tôi có để ý, cục cưng, chỉ là em không phát hiện thôi."

Môi Thẩm Diệu chậm rãi mím thành một đường thẳng, dừng một chút, hai má cậu ửng đỏ nói:

"Còn có, ngày đó anh hôn tôi xong liền bỏ chạy cũng thực khả nghi, cảm giác như là anh sợ cái gì đó lộ tẩy vậy, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy trốn."

Không có, Thẩm Diệc Thanh phí công biện giải, Tôi chỉ là…

"Còn có một điểm rất kỳ quái," Thẩm Diệu nâng cằm suy tư nói,

"Anh vẽ nhiều kraken như vậy, nhưng lại trưng bày trong phòng cất chứa tại nhà mình, không bày ra ngoài."

Thẩm Diệc Thanh sốt ruột hệt như con mực bị nướng, lo âu nói:

"Tôi nói rồi, đó là bởi vì tôi rất thích kraken."

Thẩm Diệu ho nhẹ một tiếng:

"Tôi cảm thấy người bình thường sẽ không thích kraken cho lắm."

Thẩm Diệc Thanh không phục: Vì cái gì?

Thẩm Diệu như đinh đóng cột:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!