Thẩm Diệu thưởng thức ảnh gia đình hải quái một chốc, liền tiếp tục nhìn bức họa tiếp theo.
Bối cảnh bức họa tiếp theo lấy màu trắng làm chủ đạo, đường cong mạnh mẽ lưu loát, như là phòng thí nghiệm. Trong tranh có hai nhân vật chính, một là kraken bảo bảo trong ảnh gia đình mới nãy, còn có một đứa bé trai nhân loại ước chừng 4, 5 tuổi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé trai, Thẩm Diệu sinh ra một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng cậu cẩn thận quan sát mặt mày bé trai kia một phen, thì lại không nói được là cực kỳ giống ai.
Trong tranh, kraken bảo bảo có độ lớn không chênh lệch lắm so với cậu bé, đang dùng hai mươi mấy cái xúc tu của nó quấn chặt cậu bé, cái miệng mọc đầy răng nanh há to, chiếm cứ hơn phân nửa khuôn mặt kraken bảo bảo —— nếu như kraken có mặt —— Thẩm Diệu mới nhìn còn tưởng rằng nó muốn ăn cậu bé, nhưng cẩn thận quan sát lại phát hiện biểu cảm của cậu bé bình tĩnh, còn gian nan vươn ra một bàn tay dưới sự bao vây của hơn hai mươi cái xúc tu, vuốt ve đầu bự tròn ủm của kraken bảo bảo, mà trong đôi mắt xanh lục của kraken bảo bảo chứa đầy nước mắt.
"Nó đang an ủi nhóc kraken đó à?"
Thẩm Diệu bừng tỉnh đại ngộ.
Giọng điệu Thẩm Diệc Thanh mềm nhẹ ừ một tiếng.
Thẩm Diệu vuốt cằm, suy đoán nói:
"Anh vẽ một nhóc kraken bị bắt vào phòng thí nghiệm, còn cậu bé kia là bạn của nó hả?"
Thẩm Diệc Thanh sửa đúng lại:
"Xác thực mà nói, là thanh mai trúc mã."
Thẩm Diệu: …
Thẩm Diệu cố gắng hiểu tác phẩm này từ góc độ cao lớn hơn:
"Chủ đề của bức họa này là hô hào nhân viên nghiên cứu khoa học đối đãi tốt với sinh vật thí nghiệm sao?"
Không, Thẩm Diệc Thanh như đinh đóng cột, ánh mắt sáng ngời hữu thần,
"Chủ đề của series này là tình yêu ngây ngô, thuần mỹ, bắt đầu từ trong tuyệt cảnh."
Thẩm Diệu nghe mà đuôi mày run rẩy liên hồi: …
Nghệ thuật gia, nghệ thuật gia.
Thẩm Diệu đi dọc theo bức tường treo đầy tranh vừa đi vừa nhìn, phát hiện hai phần ba tác phẩm chứa trong phòng, nhân vật chính đều là kraken bảo bảo với đứa bé trai, hơn nữa bối cảnh gần như đều là phòng thí nghiệm trắng đến chói mắt, nhưng phần lớn tương tác giữa hai người lại tràn ngập cảm giác sinh hoạt hóa ấm áp.
Trong một bức tranh, kraken bảo bảo mở miệng rộng, bé trai giơ cao cao một bịch kẹo trái cây, đổ kẹo trái cây đủ mọi màu sắc vào trong cái miệng bồn máu bự của kraken bảo bảo; trong một bức tranh, hai tay bé trai nâng một rương đồ chơi bự đứng ở trước mặt kraken bảo bảo, kraken bảo bảo dùng một cái xúc tu lấy ra một con thỏ bông đội mũ dạ màu đen từ trong rương; trong một bức tranh, bé trai và kraken bảo bảo phân biệt dùng bút sáp màu vẽ tranh trên giấy, trên giấy của bé trai là một cục loạn xà ngầu, còn kraken bảo bảo mỗi xúc tu quấn một cây bút màu, mồm to đắc ý dào dạt há ra, vẽ lên trên giấy một bé trai có độ tương tự cực cao; còn một bức tranh khác, một cái xúc tu nhỏ của kraken bảo bảo bị thương, không biết có phải là bị nhân viên thí nghiệm làm ra hay không, bé trai chu mỏ thổi thổi vết thương của kraken bảo bảo, đôi mắt tròn tròn xanh mơn mởn của kraken bảo bảo u buồn cụp xuống thành nửa vòng tròn…
Bức tranh cuối cùng của series này trở về đáy biển u ám, kraken bảo bảo ngủ say trên chiếc giường nhi đồng làm ra từ san hô, đầu tròn gối lên một cái xúc tu bự đưa vào từ bên ngoài hình ảnh, mà đám xúc tu nhỏ của chính nó thì ôm chặt một chú thỏ bông đội mũ dạ màu đen, con thỏ bông kia tuy bị nước biển ngâm đến biến hình phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cái con mà bé trai tặng nó trong bức tranh phía trước.
Thẩm Diệu xem mà khóe môi không ngừng cong lên, kraken bảo bảo trong những bức tranh đó mặc dù xấu thảm thương nhưng vẻ mặt lại rất đáng yêu, lộ ra một loại moe quỷ dị, hơn nữa thông qua những bức tranh đó, Thẩm Diệu có thể cảm giác được sự ngây thơ chất phác và dịu dàng mà Thẩm Diệc Thanh truyền lại, tình bạn giữa bé trai nhân loại và kraken bảo bảo —— tuy rằng Thẩm Diệc Thanh tự nói là tình yêu, có điều bất luận thế nào Thẩm Diệu cũng không thể hiểu theo phương hướng quỷ dị kia được —— làm người ta vô cùng rung động, nhưng kết cục thoạt nhìn ít nhiều có chút thương cảm, hình như là kraken bảo bảo mang theo đồ chơi mà bé trai tặng thoát khỏi phòng thí nghiệm, trở về biển đoàn tụ với ba ba.
"Đây là bức cuối cùng của series này sao?"
Thẩm Diệu quay đầu lại hỏi Thẩm Diệc Thanh.
Trong mắt Thẩm Diệc Thanh tràn lên hoài niệm nhàn nhạt: Ừm.
Ánh mắt Thẩm Diệu lóe sáng:
"Sau này nó còn gặp lại bé trai kia không?"
Nghe thấy vấn đề này, khóe mắt đuôi mày Thẩm Diệc Thanh dường như nhu hòa lại trong tích tắc, hắn gật đầu chắc chắn, nói:
"Sau này họ có gặp lại, nhưng tôi còn chưa kịp vẽ."
Dừng một chút, Thẩm Diệc Thanh không biết xấu hổ thêm mắm thêm muối,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!