Tần Diệc Sâm lo lắng lắc lắc cá lật lật trong ngực, thấy cậu không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, liền nhìn Thẩm Diệu và nhóm người hầu nấp ở sau hàng cây âm thầm quan sát, lớn tiếng hỏi:
"Mấy người đi chung hả?"
Vài người hầu cá mặt trăng anh đẩy tôi tôi đẩy anh, tất cả đều nhát đến không dám ra mặt, Thẩm Diệu đành phải xấu hổ từ sau hàng cây vòng ra: Là đi chung.
Tần Diệc Sâm buộc chặt cánh tay vòng trên eo cá lật lật: Cậu ấy làm sao vậy?
Thẩm Diệu nói dối:
"Hắn tụt huyết áp, luôn bị ngất."
Tụt huyết áp? Tần Diệc Sâm hỏi lại, lông mày nhăn chặt, ánh mắt hoài nghi, dường như không quá tin tưởng cách nói tụt huyết áp này.
Vẻ mặt Thẩm Diệu vô tội:
"Đúng vậy, tụt huyết áp."
Tần Diệc Sâm hàm nghĩa không rõ hừ cười một tiếng, điều chỉnh tư thế khiến cá lật lật dựa trong lòng mình thoải mái một ít, hắn rũ mắt yên lặng nhìn cá lật lật một chốc, ngẩng đầu hỏi:
"Mấy người là gì của cậu ấy?"
"Chúng tôi là bạn hắn."
Thẩm Diệu nói xong, cẩn thận quan sát biểu cảm của Tần Diệc Sâm, muốn nhìn một chút xem hắn có nhận ra cá lật lật hay không, nhưng hơn phân nửa khuôn mặt Tần Diệc Sâm đều bị khẩu trang che khuất, ánh mắt lộ ở bên ngoài thì tràn ngập không tín nhiệm.
Tình huống không rõ, Thẩm Diệu không dám nói thêm gì, chỉ muốn giúp cá lật lật tranh thủ một ít thời gian ở chung với Tần Diệc Sâm, vì thế dày mặt nói:
"Nhà ngài ở bên này nhỉ? Không thì ngài giúp một việc, mang hắn về nghỉ ngơi chốc lát nhé?"
Nhóm người hầu cá mặt trăng sau hàng cây sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời Thẩm Diệu nói.
Thoạt nhìn vô cùng giống một đội dàn cảnh ăn vạ!
Một tên diễn sâu phụ trách giả ngất, một tên quân sư phụ trách can thiệp, còn có vài tay đấm mai phục bên cạnh.
Tần Diệc Sâm: …
Nguy rồi, mình đề yêu cầu quá đột ngột, lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Diệu liền có chút hối hận.
Nhưng mà Tần Diệc Sâm lại chậm rãi nói: Được. Nói xong, cho hoàng tử cá lật lật một cái ôm công chúa, đi nhanh về hướng chung cư.
Thẩm Diệu vội vàng đuổi theo, lại trở về khoát tay với nhóm người hầu, ý bảo bọn họ chờ tại chỗ.
Ba người vào cửa nhà Tần Diệc Sâm, Tần Diệc Sâm cẩn thận đặt cá lật lật ở trên giường phòng ngủ của mình, lập tức lấy khẩu trang xuống, động tác mềm nhẹ giúp cá lật lật cởi giày, lúc hắn dịch góc chăn, cá lật lật rất không chịu thua kém mà tự tỉnh lại, mắt to mê man chớp chớp, mảnh mai hỏi: Tôi ở đâu…
Ánh mắt Tần Diệc Sâm sáng lên, dùng vận tốc ánh sáng kề sát tới, giọng điệu vội vàng nói:
"Tôi tìm em đã lâu rồi, em cũng tới tìm tôi sao?"
"Anh, anh còn nhớ em!"
Cá lật lật kích động đến đôi mắt đỏ lên, nhưng mà còn chưa kịp bật khóc đã một lần nữa rưng rưng lật xe.
Tỉnh tỉnh. Tần Diệc Sâm kêu, vươn tay kéo đầu lưỡi hồng hồng của cá lật lật một chút, cá lật lật giật mình một cái bừng tỉnh lại.
Chuyện vẫn luôn muốn làm nhưng lại không dám làm rốt cuộc bị người ta làm, Thẩm Diệu sướng đến thở ra một hơi dài.
Tần Diệc Sâm xoay bả vai cá lật lật, không thể chờ đợi được hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!