Bùi Thanh Y thái độ cứng rắn, đừng nói là Âm Vũ, ngay cả Lạc Lâm cũng ngẩn ra.
Thấy vậy, Lạc Lâm liếc mắt nhìn Giang Du và Tạ Dụ An ở bên cạnh, hai người sau khi nhận được ánh mắt của Lạc Lâm, Giang Du lập tức kéo Bùi Thanh Y lại gần bên mình.
"Cái này... Âm môn chủ, tiểu Thất nhà chúng ta còn nhỏ, ngài là người lớn đừng chấp nhặt với tiểu hài tử, đừng tính toán với nàng mà." Giang Du vừa giữ lấy Bùi Thanh Y, mặc cho nàng giãy dụa thế nào cũng không buông tay, vừa cười làm lành hướng về phía Âm Vũ nói.
Bùi Thanh Y tức giận, há miệng định nói gì đó, lại bị Giang Du đưa tay bịt miệng. Cô bé tức giận liền hung hăng cắn một phát, Giang Du đau đến sắc mặt cũng vặn vẹo.
Tạ Dụ An thấy vậy, vội vàng ghé sát bên tai Bùi Thanh Y dịu dàng nói: "Tiểu Thất ngoan, đừng lo, đại sư tỷ không sao."
Gương mặt Bùi Thanh Y đỏ bừng vì kìm nén, cuối cùng đành bất đắc dĩ buông tay Giang Du ra.
Giang Du nhìn vết cắn rỉ máu trên tay mình, chỉ biết khóc không ra nước mắt.
Bây giờ hắn thực sự có thể cảm nhận được, tiểu sư muội nhà hắn đối với hắn đầy ác ý!
Hu hu, hắn rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì chứ!
Lạc Lâm hoàn toàn bó tay, nhìn sang Âm Vũ đang khoanh tay đứng xem trò vui mà bất đắc dĩ mở miệng: "Âm môn chủ, nếu ngươi tiếp tục như vậy, thật sự không dẹp được chuyện này đâu."
Âm Vũ lại nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Thanh Y, cười híp mắt nói: "Ôi, lần này sư tôn nhà ngươi chọn đồ đệ không tệ lắm nha, che chở sư tỷ mình như vậy."
Bùi Thanh Y kìm nén bực bội, trừng mắt tức giận nhìn nàng.
"Tính tình cũng không nhỏ nhỉ, ta thích." Âm Vũ cười híp mắt nhìn Bùi Thanh Y: "Thế nào, tiểu cô nương, có muốn tới Thiên Âm môn chúng ta không?"
"Không cần!" Bùi Thanh Y không thèm suy nghĩ, lập tức từ chối.
Âm Vũ cũng không giận, chỉ cười nói: "Nếu ngươi theo ta, ta sẽ bỏ qua cho sư tỷ ngươi, thế nào?"
Lạc Lâm lập tức thở dài, Bùi Thanh Y cắn môi, nhìn dáng vẻ sắp khóc tới nơi.
"Âm Vũ." Cuối cùng, Lạc Lâm chỉnh lại thần sắc, không còn cái dáng vẻ bất cần nữa, thậm chí còn trực tiếp gọi thẳng tên Âm Vũ.
"Ngươi còn tiếp tục, đừng trách ta ra tay."
Sắc mặt Âm Vũ lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
Lạc Lâm chỉ cười, không nói.
Âm Vũ, người chưa từng biết sợ, vậy mà lạnh cả người, không tự chủ được lùi về sau một bước, giọng run run nói: "Ngươi... Ngươi đừng có làm bậy, ta bây giờ là chưởng môn Thiên Âm môn đó, ngươi... Ngươi phải tôn trọng ta gọi một tiếng môn chủ mới đúng!"
Lạc Lâm: Mỉm cười. jpg
Âm Vũ: "..."
"Được được!" Âm Vũ giậm chân giận dữ: "Đi, thả bọn họ ra hết cho ta!"
Nghe lệnh nàng, những người mặc áo đen mới chịu giải tán, không còn vây quanh đám người nữa.
Bùi Thanh Y lập tức giãy khỏi vòng tay Giang Du, lao vào lòng Lạc Lâm, ôm chặt lấy eo nàng.
Lạc Lâm đành phải dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc, Âm môn chủ chỉ đùa thôi, tiểu Thất đừng khóc, ngoan nào."
Bùi Thanh Y không trả lời, Lạc Lâm thở dài rồi quay sang nhìn Âm Vũ.
Âm Vũ lập tức như con mèo xù lông: "Nhìn gì mà nhìn, chuyện trước kia rõ ràng là ngươi sai, ngươi... ngươi còn nhìn ta như vậy!"
Nói đến cuối cùng, giọng nàng nhỏ hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!