Ngọc Hành trấn vẫn không thay đổi gì so với một năm trước. Lạc Lâm ở nơi này vẫn rất được yêu thích.
Hai người vừa đưa Bùi Thanh Y đi may lại vài bộ quần áo, vừa thong thả dạo phố ăn vài món ngon, sau đó mới cùng nhau lên núi.
Vừa tới nơi, họ đã thấy Giang Du và Tạ Dụ An ngồi ngay bậc thềm trước cửa viện, ánh mắt chăm chú nhìn về phía họ.
Không biết vì sao, Lạc Lâm cảm giác được Bùi Thanh Y bỗng nắm chặt tay áo mình. Quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương đang cười hồn nhiên, vẻ mặt vô hại.
Dù hơi thắc mắc, Lạc Lâm cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn về phía hai người trước cửa hỏi:
"Các ngươi ngồi đây làm gì vậy?"
Giang Du đáp: "Ngắm cảnh trời đất."
Tạ Dụ An thì nói: "Cảm nhận cuộc sống."
Lạc Lâm liếc họ một cái, kéo Bùi Thanh Y đi:
"Tiểu Thất, chúng ta tránh xa hai tên ngốc này một chút."
"A..." Bùi Thanh Y chớp mắt mấy cái, rồi ngoan ngoãn đi theo Lạc Lâm, vòng qua hai người kia, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!" Giang Du vội đứng lên chặn đường, nói:
"Đại sư tỷ, ta có chuyện muốn nói!"
"Nói nhanh đi." Lạc Lâm lười biếng đáp.
Giang Du hít sâu một hơi, sau đó vội vàng nói một hơi:
"Đầu tháng sau là sinh nhật của chưởng môn Cửu Dương Tông, sư tôn yêu cầu chúng ta đến tham dự hội giao lưu giữa các đệ tử, ngươi cũng phải đi!"
Nghe hắn nói xong, Lạc Lâm nhàn nhạt đáp:
"Này, ngươi nói chuyện thì thở ra một hơi đi, coi chừng nghẹn chết đó."
Giang Du định nói lại lần nữa, nhưng bị Lạc Lâm phất tay ngăn lại.
"Hiểu rồi, Lão già Cửu Dương Tông lại muốn ra vẻ trước mặt các môn phái chính đạo đúng không? Nhưng việc đó thì liên quan gì đến chúng ta? Ai chẳng biết Ngọc Hành Tông chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ xíu, sư tôn lại còn bị gì mà gọi chúng ta đi?" Lạc Lâm nhíu mày mắng.
Giang Du cười khổ:
"Ai mà biết được. Dù sao sư tôn nói lần này, bắt buộc tất cả phải đi."
"Không đi! Ta ở lại trông sơn môn với Tiểu Thất, các ngươi đi hết đi." Lạc Lâm thẳng thừng từ chối, kéo Bùi Thanh Y định rời đi.
"Phịch" một tiếng, Giang Du quỳ xuống, khóc lóc:
"Sư tỷ, ngươi không thể không đi a! Sư tôn đích thân ra lệnh, ta biết ngươi không thích náo nhiệt, nhưng lần nào cũng đẩy ta ra chịu trận thì ta chịu không nổi đâu!"
Lạc Lâm giật giật khóe miệng:
"Tiểu tử, ngươi mau đứng lên!"
"Không! Sư tỷ phải đồng ý trước đã!" Giang Du bướng bỉnh.
"À, vậy thì cứ quỳ đi." Lạc Lâm lạnh nhạt.
Giang Du lập tức bật dậy, năn nỉ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!