Nửa năm sau, tại Ngọc Hành Tông.
Tạ Dụ An nằm ườn trên ghế ở tiền viện, chán nản đếm ngày tháng.
Đại sư tỷ đã đưa Tiểu Thất vào bế quan được nửa năm. Theo ước tính thì bình thường phải mất ít nhất một năm rưỡi mới có thể ra, vì vậy nửa năm này hắn cũng khá là rảnh rỗi.
Ừm, nhưng rảnh quá cũng hơi chán.
Dù sao đỉnh núi to thế này chỉ có mỗi mình hắn, muốn chơi bài cũng không ai chơi cùng, thực sự rất tẻ nhạt.
Ngay lúc hắn đang nằm ườn như cá khô, ngoài sân vang lên tiếng bước chân. Hắn lười biếng liếc nhìn, thấy một nam tử mặc áo xanh, đeo kiếm, khuôn mặt lạnh lùng đang đi tới.
Tạ Dụ An ngáp một cái, giơ tay chào:
"Ơ, nhị sư huynh, cuối cùng cũng chịu quay về rồi à?"
Giang Du liếc nhìn hắn, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần nghi hoặc hỏi:
"Tạ Tứ, chỉ có mình ngươi à? Đại sư tỷ đâu?"
Tạ Dụ An ngồi dậy, chậm rãi trả lời:
"Tiểu sư muội đang dẫn khí nhập thể, đại sư tỷ đang hộ pháp cho nàng."
"Tiểu sư muội?" Giang Du tròn mắt ngạc nhiên, rồi nói tiếp:
"Hứa Lục không phải đã sớm Kim Đan rồi sao?"
Tạ Dụ An bỗng lộ vẻ đồng cảm nhìn Giang Du.
Giang Du: "???"
Tạ Dụ An thành thật giải thích:
"Là sư tôn mang về một năm trước, ta cứ tưởng mấy tỷ muội đã báo cho huynh biết rồi."
Giang Du: "???"
"Cái gì?! Tại sao có tiểu sư muội mà không ai nói cho ta biết?! Ta còn chưa chuẩn bị lễ gặp mặt!" Giang Du vẻ mặt hoảng hốt.
Tạ Dụ An buông tay, nhún vai:
"Đừng hỏi ta, ta cũng không biết."
Giang Du: "......"
"Vả lại, nhị sư huynh quanh năm không ở trong sơn môn, liên lạc với huynh lại khó, lâu dần mọi người cũng lười liên lạc thôi." Tạ Dụ An bổ sung.
"Đừng nói nữa, nghe ngươi nói đau lòng quá." Giang Du che ngực than thở.
Tạ Dụ An chỉ nhún vai.
Giang Du dứt khoát kéo ghế mây tới ngồi bên cạnh Tạ Dụ An, cùng ngắm trời xanh không gợn mây, ngẩn người.
Hai người không nói gì.
"Yên tĩnh quá nhỉ..." Cuối cùng, cả hai cùng thở dài cảm thán.
Không có tiếng đại sư tỷ, sơn môn này như thiếu mất cái gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!