Chương 50: Tiểu Thất, còn cảm nhận được hàn ý không?

Nói là muốn tìm huyễn kính, nhưng bên ngoài gió lạnh thấu xương, cũng không phải ai cũng có thể đi ra ngoài.

Lạc Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đi, người có tu vi cao lưu lại một hai người, còn lại là những người có linh căn băng và linh căn hỏa sẽ cùng chúng ta ra ngoài, người tu vi thấp thì đi cùng người có tu vi cao để tìm kiếm, những người còn lại thì ở lại nơi này."

Đây là một đề nghị rất đúng trọng tâm.

Dù sao thì, ngoài người có tu vi cao có thể chịu được cái lạnh, thì tiếp theo cũng chỉ có người có linh căn hỏa và người có linh căn băng như Bùi Thanh Y là có thể di chuyển được trong hoàn cảnh khắc nghiệt của huyễn kính này.

"Bên ta, ngoại trừ Giang Du thì mọi người đều ra ngoài xem thử đi." Lạc Lâm nhìn về phía các sư đệ sư muội của mình mà nói.

Mặc dù Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh cũng sợ lạnh, nhưng các nàng có Linh Bảo kháng hàn, thêm vào đó hai người này lại có thể chất đặc biệt, biết đâu có thể trở thành mấu chốt phá giải huyễn kính.

Mà Giang Du có tu vi cao, để y ở lại bảo vệ những đệ tử khác cũng tốt.

Mấy người đều hiểu rõ suy tính của Lạc Lâm, nên lần lượt gật đầu đồng ý.

Vệ Ương thấy vậy thì thuận miệng nói: "Vậy bên ta sẽ do ta dẫn theo các đệ tử có linh căn hỏa ra ngoài tìm kiếm một chút."

Lạc Lâm khẽ gật đầu, sau đó nói: "Dù thế nào đi nữa, nếu trước khi trời tối không tìm được thì mọi người phải quay lại, đảm bảo an toàn cho bản thân, dù sao chúng ta cũng không biết ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì."

"Được."

Về điểm này, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Rất nhanh, những người được chọn để ra ngoài tìm trận nhãn liền xuất phát, vừa khéo, Hoắc Dục Xuyên

- người có linh căn hỏa

- cũng nằm trong số đó.

Để thuận tiện, mọi người thương lượng một chút, để người có tu vi cao dẫn theo người có tu vi thấp, chia thành từng nhóm hai ba người để đi tìm kiếm.

Việc này khiến cho Bùi Thanh Y cảm thấy an tâm hơn khi ra ngoài, dù sao nàng vẫn đi cùng bên cạnh Lạc Lâm.

Chỉ là, Hoắc Dục Xuyên lại được phân vào cùng nhóm với Tạ Dụ An, Tạ Dụ An chỉ đẩy gọng kính một cái, không nói gì cả.

Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh cũng không bị tách ra, dù sao Hứa Thanh Thanh có thể chất đặc biệt, để nàng một mình dẫn theo đệ tử thì ngay cả Lạc Lâm và mọi người cũng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên dứt khoát để hai người họ dẫn theo hai đệ tử, coi như là thêm một lớp đảm bảo.

Sau khi xác định nhân sự, mọi người rời khỏi sơn động.

Lạc Lâm tự quấn mình thật kín mít, rồi cùng Bùi Thanh Y đi về hướng Bắc. Nhìn dáng vẻ Bùi Thanh Y bình thản như không có gì xảy ra, Lạc Lâm cũng không khỏi có chút hâm mộ.

Hơn nữa, dù nàng mang linh căn thủy, vốn đã bị loại khí lạnh này khắc chế nghiêm trọng, cảm giác lạnh lẽo giờ đây lại càng dữ dội hơn.

"Sư tỷ, tỷ ổn chứ? Nếu không thì để muội đi một mình thôi?" Bùi Thanh Y nhìn tình trạng của Lạc Lâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Không sao đâu." Lạc Lâm xoa xoa cánh tay, lắc đầu nói: "Tình huống nơi này vẫn chưa rõ ràng, lỡ như có yêu thú cấp cao thì sao? Thực lực của muội tuy không thua kém tu sĩ Kim Đan tiền kỳ là bao, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút."

Bùi Thanh Y do dự một lúc, nhìn Lạc Lâm rồi nói: "Nhưng mà, sư tỷ thân thể tỷ..."

"Ái chà, không sao đâu." Lạc Lâm bật cười, nhéo nhẹ lòng bàn tay nàng một cái.

Thấy nàng kiên quyết như vậy, Bùi Thanh Y đành phải thôi, ngoan ngoãn dắt tay nàng tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, hai người tiến vào một khu rừng rậm, khắp nơi đều trắng xóa một màu tuyết, đẹp đẽ như chốn tiên cảnh.

"Thật đáng tiếc, phong cảnh thì không tệ, chỉ là quá lạnh. Nếu không lạnh như vậy, chắc sư huynh và các sư tỷ của muội đã có thể nô đùa rồi." Lạc Lâm cảm khái một tiếng.

Bùi Thanh Y tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cũng không nhịn được bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!