Chương 5: Sư môn nhà nào tinh thần đoàn kết là bắt chạy bộ sáng sớm!

Tiền viện của Ngọc Hành Tông.

Phương Thiến và Bùi Thanh Y ngồi xổm một góc, tay cầm dưa, vừa ăn vừa nhìn xa xa ba người trước mặt.

Chỉ thấy Lạc Lâm cầm gậy đứng trước mặt, còn Tạ Dụ An và Hứa Thanh Thanh thì đang quỳ gối, trông vô cùng thành thật.

"Sư tỷ, chúng ta sai rồi." Hai người nhỏ giọng nhận lỗi.

"Sai ở đâu?" Lạc Lâm nghiêm mặt hỏi lại.

"Không nên rủ sư muội đánh bài..." Tạ Dụ An lí nhí trả lời.

Lạc Lâm nghe vậy, giơ gậy lên định đánh tiếp, Hứa Thanh Thanh vội vàng chữa lời: "Không không không, lần sau chơi bài, nhất định sẽ giải thích quy tắc rõ ràng cho tiểu sư muội!"

Lúc này sắc mặt Lạc Lâm mới dịu đi đôi chút.

"Nhớ kỹ là được. Mau đứng dậy dọn dẹp, rồi ăn cơm."

"Vâng!" Hai người nhanh chóng đáp lời, rồi vội vàng đứng lên dọn sạch sân viện.

Thấy vậy, Phương Thiến đứng dậy, quay sang Bùi Thanh Y nói: "Đi thôi Tiểu Thất, ăn xong dưa rồi thì tới ăn cơm."

"Vâng ạ!" Bùi Thanh Y vội vàng chạy theo, bê mâm đồ ăn đặt lên bàn.

Được sự cho phép của Lạc Lâm, mọi người ngồi xuống ăn tối, ai cũng im thin thít, không dám hé răng.

Sau bữa cơm, Tạ Dụ An chủ động xin đi rửa bát.

"Khoan đã." Lạc Lâm gọi cậu ta lại.

Tạ Dụ An nghe vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, mặt mày nhăn nhó nhìn Lạc Lâm: "Sao thế, đại sư tỷ?"

"Phòng của Sở Tam thu dọn đến đâu rồi?" Lạc Lâm hỏi.

Tạ Dụ An hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc trả lời: "Còn phải mất thêm một thời gian."

Lạc Lâm lườm cậu ta, Tạ Dụ An đành lăn đùng ra đất, giả bộ chết.

Lạc Lâm nhức đầu, khoát tay: "Đi, đi rửa bát đi."

"Vâng ạ." Tạ Dụ An bưng bát đũa chạy mất dạng.

Vì phòng của Sở Ly chưa dọn dẹp xong, nên tạm thời Bùi Thanh Y vẫn ở chung phòng với Lạc Lâm.

Bùi Thanh Y thì lại cảm thấy rất vui, dù sao được ở gần Lạc Lâm nhiều cũng rất thích.

Dĩ nhiên, nếu lúc tu luyện không bị Lạc Lâm giám sát chặt chẽ thì sẽ càng tuyệt vời hơn.

Cũng nhờ vậy mà Bùi Thanh Y dần dần hiểu vì sao Tạ Dụ An từng nói rằng cô vẫn chưa thấy hết sự "kh ủng bố" thật sự.

Khi tu hành, Lạc Lâm thực sự mang thái độ "chỉ cần không chết thì tiếp tục tu luyện".

Tạ Dụ An còn từng than thở: "Thật lòng mà nói, hồi ta thi nghiên cứu sinh cũng không cực khổ bằng."

Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh cũng đồng loạt gật đầu.

Tuy nhiên, cũng phải công nhận Lạc Lâm vẫn rất có tình người

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!