Giang Du cả người như rơi vào trạng thái bàng hoàng như mộng, đến mức khi nhìn gương mặt Lăng Tiêu cũng lộ ra chút hoảng hốt.
Mà sau lưng hắn, đám người càng cố nén, không dám bật cười thành tiếng.
Cứu mạng, thật sự là quá thảm rồi nhị sư huynh ơi!
"Chỉ là..." Lăng Tiêu bỗng nhiên lại cất lời, khẽ cười nhìn Tiêu Tề nói: "Lão Tiêu, ta mang đến một vật."
"A? Là cái gì?" Tiêu Tề nhìn hắn hỏi.
Lăng Tiêu chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên thủy tinh thể màu trắng sáng loáng.
Thế hệ trẻ tuổi ai nấy đều vẻ mặt mơ màng không hiểu, còn những người lớn tuổi thì liên tục lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Cái này... Đây là..." Tiêu Tề nhanh chóng bước lên đứng trước mặt Lăng Tiêu, ánh mắt dừng lại trên viên thủy tinh thể trong tay hắn, mở miệng nói có phần không thể tin nổi.
Lăng Tiêu mỉm cười: "Chìa khóa của Càn Nguyên, ngươi hẳn là biết rõ thứ này có ý nghĩa gì."
Sắc mặt Tiêu Tề trở nên nghiêm trọng: "Đây là câu trả lời dứt khoát của ngươi sao?"
Lăng Tiêu hiếm khi tỏ ra nghiêm túc.
"Lão Tiêu, cả ta và ngươi đều hiểu rõ, thời gian không chờ đợi ai. Nếu không nghĩ cách giải quyết, kết cục đó chắc chắn không phải điều chúng ta mong muốn."
Tiêu Tề hơi mím môi, rồi nhìn hắn nói: "Nếu mở ra cảnh giới Càn Nguyên, ngươi cũng hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào. Lão Tiêu, quyết định là do ngươi."
Nhìn dáng vẻ thần bí khó lường của hai người, lại thêm đám trưởng lão Cửu Dương Tông mỗi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng khó tin, đệ tử Ngọc Hành Tông không khỏi bắt đầu thì thầm với nhau.
"Khoan đã, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
"Không rõ nữa." Phương Thiến cũng là vẻ mặt mơ hồ, sau đó quay sang Giang Du nói: "Nhị sư huynh, sư tôn sẽ không vì hôn sự của huynh mà đến uy ***** người Cửu Dương Tông chứ?"
Khóe miệng Giang Du giật giật: "Chắc là không đến mức ấy đâu?"
May là lúc các nàng trò chuyện đều khôn khéo dùng kết giới ngăn cách âm thanh với bên ngoài, nếu không, nếu để người khác nghe được những lời các nàng đang bàn tán, e là sẽ gây ra sóng gió không nhỏ.
Ngược lại, Lạc Lâm thì có vẻ đang chìm trong suy nghĩ. Bùi Thanh Y thấy vậy liền tiến sát lại gần, nhỏ giọng hỏi:
"Sư tỷ, tỷ biết chuyện gì sao?"
Lần này, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía nàng.
Lạc Lâm khẽ lắc đầu: "Ta không dám chắc, chỉ là cảm thấy hình như đã từng nghe thấy cái tên 'Càn Nguyên chi cảnh' ở đâu đó."
"Xong rồi, đến cả đại sư tỷ cũng không biết, vậy thì sư tôn và chưởng môn Tiêu rốt cuộc đang nói chuyện gì chứ? Hai người bọn họ... sẽ không thực sự có gian tình đấy chứ?" Phương Thiến nhỏ giọng thì thầm.
Mọi người nghe xong đều đồng loạt rơi vào trạng thái cạn lời.
"Ngưng ngay cái đầu óc hay tưởng tượng đó lại đi." Ngay cả Hứa Thanh Thanh cũng bất đắc dĩ nhìn nàng.
Phương Thiến xấu hổ thè lưỡi.
Cuối cùng, cuộc đối thoại giữa Lăng Tiêu và Tiêu Tề cũng chuyển hướng.
"Xem ra đệ tử của ngươi chẳng ai biết gì cả." Tiêu Tề nhìn về phía đám người.
Mọi người đều sửng sốt, vô thức nhìn sang Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thấy vậy, liền gãi đầu cười khan: "Aizz, ta chẳng phải là đang chuẩn bị sính lễ cho đồ đệ ta sao, đương nhiên muốn tạo chút bất ngờ. Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!