Lạc Lâm cũng không hiểu nổi bản thân mình làm sao vậy.
Rõ ràng Bùi Thanh Y là người một tay nàng nuôi nấng từ thuở bé, vậy mà tại sao khi nghe đến tên nàng, trong lòng lại không kìm được mà khẽ xao động?
Cảm xúc xao động mơ hồ khó hiểu ấy khiến nàng dứt khoát quy kết tất cả là do những lời ấm lòng mà đứa trẻ lớn lên ấy thốt ra.
Bùi Thanh Y nhìn dáng vẻ của Lạc Lâm thì đã biết người kia nhất định không suy nghĩ theo hướng mà nàng mong đợi, nhưng nàng cũng không vội vàng, bởi lẽ các nàng vẫn còn thời gian.
Qua ba lượt rượu, hương vị món ăn cũng đã nếm đủ, Lạc Lâm đứng dậy định đi luộc sủi cảo. Bùi Thanh Y vốn định đi cùng nhưng bị Lạc Lâm đ è xuống ghế, bảo nàng ăn thêm chút nữa. Tiếp đó, mọi người liền thấy Lạc Lâm túm gáy Phương Thiến
- người vừa ồn ào nhất
- nhấc bổng dậy, cô nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị xách đi rồi.
"A a a, sư tỷ, ngươi làm gì vậy!"
"Đi xuống dưới luộc sủi cảo."
"Biết rồi, ngươi thả ta xuống, ta tự đi được."
"Im miệng, đừng ồn ào."
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Bùi Thanh Y không nhịn được mà bật cười.
Ngay lúc ấy, nàng vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt mập mờ của Tạ Dụ An và Hứa Thanh Thanh đang nhìn mình.
Bùi Thanh Y: "?"
Hứa Thanh Thanh ghé sát lại, hạ giọng hỏi: "Tiểu Thất, nói thật với sư tỷ đi, có phải ngươi thích đại sư tỷ không?"
Lúc nàng hỏi, Tạ Dụ An ở đối diện cũng dựng thẳng lỗ tai hóng hớt.
Bùi Thanh Y nghe xong, đôi má đỏ bừng ngay lập tức.
Hứa Thanh Thanh lập tức lộ ra vẻ mặt như đã hiểu rõ tất cả, che miệng cười nói: "A nha, xem ra ta nói trúng rồi nhé. Sao vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta rằng ngươi chỉ ngưỡng mộ đại sư tỷ thôi à?"
"Ta..." Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì ánh mắt Bùi Thanh Y đã dao động, đôi má đỏ hồng, lộ rõ vẻ bối rối.
"Phụt, đừng thẹn thùng nữa." Hứa Thanh Thanh bật cười khẽ.
"Nói thật thì, bọn ta đều ủng hộ ngươi đấy." Hứa Thanh Thanh nhìn nàng nghiêm túc nói.
"Bọn ta?" Bùi Thanh Y không khỏi nhìn về phía nàng.
"Đúng vậy, là ta, Phương Ngũ và cả Tứ sư huynh nữa." Hứa Thanh Thanh vừa nói vừa chỉ tay về phía Tạ Dụ An.
Tạ Dụ An thấy vậy, đẩy gọng kính một cái rồi giơ ngón tay cái lên.
Bùi Thanh Y ngượng ngùng cười.
Hứa Thanh Thanh khúc khích cười: "Tốt lắm, Tiểu Thất, đừng căng thẳng."
Bùi Thanh Y không kìm được mà hỏi: "Vậy... sư tỷ, ngươi định nói gì với ta sao?"
Hứa Thanh Thanh cười thần bí: "Dĩ nhiên là ủng hộ ngươi rồi. Nhưng mà..."
Nói đến đây, nàng đưa tay xoa đầu Bùi Thanh Y, cười nói: "Chưa đủ mười tám tuổi, tốt nhất nên nhịn một chút, đợi thêm vài năm nữa."
Bùi Thanh Y nghe vậy, mím chặt môi đáp: "Sư tỷ, ta đã cập kê rồi, coi như là người trưởng thành."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!