Chương 44: Bởi vì... ta thích sư tỷ nhất.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lạc Lâm, cả đám người trở nên im lặng.

"À thì... sư tỷ thử nghĩ tích cực một chút đi, nếu không có sư tôn, thì chúng ta làm sao có được mấy vị sư huynh sư muội vừa đẹp trai vừa dễ thương thế này chứ?" Phương Thiến vội vàng xua tay nói.

Lạc Lâm mặt không chút cảm xúc: "Các ngươi cũng gây không ít rắc rối đâu."

Cả đám người xấu hổ cười trừ.

Hứa Thanh Thanh vội kéo Bùi Thanh Y đến, nói: "Không phải đâu, đại sư tỷ, tỷ nhìn xem tiểu Thất đi, đứa nhỏ này ngoan biết bao nhiêu."

Lạc Lâm không nói, chỉ kéo Bùi Thanh Y đến bên cạnh mình, đáp: "Chỉ có tiểu Thất là ngoan hơn một chút, còn lại các ngươi, chẳng ai khiến ta bớt lo cả."

Bùi Thanh Y lập tức đứng ngoan ngoãn bên cạnh Lạc Lâm, ra dáng khéo léo nghe lời.

Ngay sau đó, Lạc Lâm liền phát hiện, ngoài Lăng Tiêu và Giang Du, những người còn lại đều mang vẻ mặt "ta biết rồi" mà nhìn nàng.

"Các ngươi có ý gì đây?" Khóe miệng Lạc Lâm giật giật.

"Không có gì!" Cả ba người vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

Lạc Lâm: "?"

Ba người này nhất định đang giấu nàng chuyện gì!

Nhưng rất nhanh, ba người đã đổi sang chủ đề khác, chạy đi trêu ghẹo Giang Du.

Lạc Lâm chỉ đành im lặng, rồi quay sang nhìn Bùi Thanh Y đứng bên cạnh.

Dưới bóng đêm, cô gái nhỏ đã trưởng thành mang dáng dấp của người lớn ấy nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, như chứa đựng ánh sáng trong suốt, phảng phất trời đất rộng lớn, nhưng trong đáy mắt ấy chỉ dung chứa duy nhất một mình nàng.

Chẳng hiểu vì sao, Lạc Lâm chỉ cảm thấy ngực mình đập liên hồi, từng nhịp đều trở nên rõ ràng và mãnh liệt.

"Sư tỷ?" Bùi Thanh Y khẽ gọi.

Lạc Lâm giật mình lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà lại ngẩn ngơ nhìn người ta chằm chằm, trong lòng lập tức có chút lúng túng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác: "Không có gì."

Bùi Thanh Y chớp chớp mắt, nơi khóe môi khẽ cong lên một cách kín đáo, không ai phát hiện.

Mọi người lại trò chuyện thêm một lúc rồi ai nấy mới trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Năm mới đến rất nhanh, dường như trời đất cũng phối hợp, chỉ qua một đêm, mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày trắng xóa.

Khi Bùi Thanh Y mở cửa bước ra ngoài, nhìn khung cảnh trắng tinh trước mặt, không khỏi khẽ mỉm cười.

Qua Tết, cuối cùng nàng cũng thay bộ đồ trắng tinh kia, thay vào đó là một bộ y phục màu hồng đỏ, nổi bật rực rỡ trong sắc tuyết.

Tiền viện có chút ồn ào, nàng tò mò bước tới. Nhưng đúng lúc vừa đặt chân vào viện, nàng rõ ràng cảm nhận được một tia nguy hiểm, liền lùi chân về, vừa mới thu người lại thì một quả cầu tuyết bay sượt qua trước mặt nàng, đập vào cành cây không xa. Ngay sau đó, tuyết trắng theo nhánh cây rơi xuống ào ào.

Dù đã né được cầu tuyết, Bùi Thanh Y vẫn bị tuyết bám đầy đầu.

Nàng chớp chớp mắt, thì nghe thấy tiếng cười đùa vang lên bên cạnh, nghiêng đầu nhìn, chẳng phải chính là mấy vị sư huynh sư tỷ kia đang làm chuyện tốt sao?

"Tiểu Thất, chúc mừng năm mới!" Bốn người đồng thanh hô.

Vốn còn đang hơi ngẩn ra, Bùi Thanh Y hồi thần lại, cũng khẽ cong môi cười: "Chúc mừng năm mới."

Mọi người cười vang, Phương Thiến nhanh tay nhét một nắm tuyết vào sau gáy Giang Du.

Giang Du hét lên một tiếng, vội vàng nắm lấy một nắm tuyết chuẩn bị ném lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!