"Ngươi... ngươi là người của Ngọc Hành Tông sao?"
Vừa nghe đến tên Ngọc Hành Tông, mấy người sư huynh đệ của Long Hổ môn lập tức biến sắc.
Bởi vì trong phạm vi Từ Châu, Ngọc Hành Tông có thể xem như là môn phái nổi danh gần xa, đặc biệt là bởi vì sư tôn của họ
- Lăng Tiêu Kiếm Tôn
- mới vừa đột phá đến cảnh giới Đại Thừa kỳ không lâu trước đó.
Người này được xem là bậc kỳ tài xưa nay hiếm có, về sau e là khó ai sánh kịp. Trên đại lục Cửu Tiêu, ông ta được coi là đệ nhất nhân. Ngay cả tông chủ của Cửu Dương Tông đến đây cũng phải nể mặt mấy phần, vậy mà bọn họ lại xung đột với đồ đệ của người như thế?
Sắc mặt của vị sư huynh Long Hổ môn thay đổi liên tục, cuối cùng trở tay tát thẳng vào mặt vị tiểu sư đệ kia.
"Đồ ngu xuẩn, ngươi không nhìn kỹ xem ngươi đang nói lời gì! Nếu thật sự các nàng muốn cướp đoạt ngươi, ngươi còn có thể sống tới giờ này sao? Vậy mà còn ở đây ăn nói bậy bạ, ngươi... ngươi muốn kéo cả Long Hổ môn chúng ta xuống nước, trở thành kẻ bất nghĩa sao?!"
Cái tát kia mang theo sức mạnh cực lớn, khiến cho tiểu đệ tử kia bị đánh văng cả mấy chiếc răng.
Lúc này, tiểu đệ tử ôm mặt, hai chân run lẩy bẩy, vừa nhìn Lạc Lâm vừa run rẩy mở miệng nói: "Là ta... là ta có mắt không thấy Thái Sơn, còn... còn xin chân nhân tha lỗi cho!"
Lạc Lâm cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ta chỉ trách mắt ta bị mù nên mới cứu ngươi. Chai thuốc trị thương lúc nãy ít ra cũng đáng giá mười viên linh thạch hạ phẩm, mau đưa tiền ra đây, ta cũng chẳng muốn dính dáng gì thêm đến ngươi nữa."
Hai người Long Hổ môn ngây người ra như thể nằm mơ, nhưng nhìn dáng vẻ của Lạc Lâm, cuối cùng vẫn phải rút ra mười viên linh thạch đưa cho nàng.
Lạc Lâm cất kỹ linh thạch, không thèm liếc hai người lấy một cái, rồi kéo Bùi Thanh Y rời đi.
Chỉ để lại người của Long Hổ môn đứng đó đưa mắt nhìn nhau.
Vốn đang có tâm trạng rất tốt, nhưng bị chuyện này làm rối loạn, hai người chẳng còn lòng dạ nào để dạo chơi nữa, liền sớm trở về khách ***** nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó, bọn họ hầu như đều đang làm nhiệm vụ. Thỉnh thoảng có lúc cũng sẽ chạm mặt Giang Du và Phương
-Hứa, mấy người chỉ chào nhau vài câu, ai làm việc nấy.
Liên tục mấy ngày, những nhiệm vụ xung quanh Từ Châu Thành đều bị các nàng quét sạch không còn.
Nhờ vậy mà túi tiền bên hông của Lạc Lâm cũng dày lên không ít.
Nhìn cái túi tiền ngày một phồng lên, Lạc Lâm cảm khái trong lòng, dù kiếm chẳng nhiều nhặn gì, nhưng ít nhất cũng không đến mức không có tiền mua cơm.
Sau khi nộp nhiệm vụ cuối cùng, liền thấy Giang Du dẫn theo Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh đi tới.
"Các ngươi cũng tới nộp nhiệm vụ à?" Lạc Lâm nhìn họ hỏi.
"Đúng vậy đó! A đúng rồi, đại sư tỷ, ngài đừng đi vội, bọn ta giao xong nhiệm vụ có chuyện muốn nói với ngài." Giang Du vội vàng nói.
Lạc Lâm chớp mắt mấy cái, gật đầu nói: "Được."
Ba người nhanh chóng đi nộp nhiệm vụ, rồi cùng trở lại, Giang Du nhìn Lạc Lâm nói: "Thật ra là sư tôn đột nhiên truyền tin cho ta, nói là muốn chúng ta trở về một chuyến."
"Sư tôn?" Lạc Lâm đứng khựng lại.
"Thấy chưa, ta biết ngay đại sư tỷ lại có phản ứng như vậy mà." Phương Thiến buông tay ra tỏ vẻ bất lực.
Lạc Lâm liếc nàng một cái, rồi quay sang Giang Du hỏi: "Hắn có nói là chuyện gì không?"
"Không." Giang Du lắc đầu, "Chỉ nói bảo chúng ta về, còn nói có một bất ngờ muốn dành cho chúng ta."
"Bất ngờ? Chẳng lẽ lão nhân gia cuối cùng cũng chịu kiếm tiền rồi? Muốn trùng tu lại tông môn cho chúng ta?" Lạc Lâm buột miệng mắng, nhưng rõ ràng trên mặt không tin một chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!