Chương 41: Ta là đại đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Tôn

Đối với những kẻ không hiểu rõ sự tình mà lại ép người khác bằng đạo đức, Lạc Lâm có thể nói là vô cùng không có thiện cảm.

Bùi Thanh Y đi theo sau nàng, dĩ nhiên nhận ra Lạc Lâm đang không vui, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay Lạc Lâm.

Lạc Lâm ngẩn ra, không khỏi quay sang nhìn nàng.

Bùi Thanh Y liền nói:

"Sư tỷ, đừng giận nữa. Dù gì đi nữa, chúng ta cũng coi như đã tìm được hang ổ của yêu thú kia rồi."

Lạc Lâm thở ra một hơi dài, điều hòa lại cảm xúc, nói:

"Ngươi nói đúng."

Bùi Thanh Y khẽ cười, ghé sát lại nói:

"Chờ xử lý xong mấy con yêu thú này, sư tỷ dẫn ta đi dạo một vòng trong thành Từ Châu nha."

Nghe nàng nói vậy, Lạc Lâm dù đang bực cũng không nhịn được bật cười, đưa tay ra nhéo nhẹ chóp mũi nàng rồi đáp:

"Được."

"Muội biết ngay là sư tỷ tốt nhất mà." Bùi Thanh Y cười híp mắt.

Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến một tiếng gầm rất khẽ, hai người liếc nhau một cái, Bùi Thanh Y không dám khinh suất, lập tức buông tay Lạc Lâm, triệu hồi linh kiếm của mình.

Lông mày Lạc Lâm khẽ nhíu lại, đưa Bùi Thanh Y ra sau lưng, cầm lấy linh kiếm của mình, lập tức đi trước dẫn đầu.

Hai người chậm rãi tiến về phía phát ra tiếng gầm kia, quả nhiên, cách đó không xa xuất hiện một cửa hang.

Lạc Lâm nhìn Bùi Thanh Y, hạ giọng nói:

"Ngươi chờ ở đây, ta vào trong xem trước."

Bùi Thanh Y có chút không hài lòng:

"Sư tỷ, muội là tới để rèn luyện mà."

Lạc Lâm bất đắc dĩ cười nhẹ:

"Ta biết. Ý ta là để ta đi xem trước, nếu không có gì thì sẽ dẫn ngươi vào."

Bùi Thanh Y chỉ có thể bĩu môi:

"Vậy cũng được."

Lúc này Lạc Lâm mới chậm rãi tiến đến gần cửa hang. Tiếng gầm đúng là phát ra từ bên trong, ở cửa còn lưu lại mấy vết máu, có lẽ là do người kia khi chạy trốn đã để lại.

Hang động này cao khoảng hai người, rộng cỡ ba người, nhưng không biết sâu bao nhiêu. Bên trong không cảm thấy có khí tức nguy hiểm, nàng bèn ra hiệu cho Bùi Thanh Y lại gần.

Bùi Thanh Y vội vàng đi tới, thò đầu nhìn vào cửa hang sâu hun hút, rồi hạ giọng hỏi Lạc Lâm:

"Sư tỷ, chúng ta vào sao?"

"Vào." Lạc Lâm gật đầu, một tay nắm chặt kiếm, tay kia kéo lấy tay Bùi Thanh Y, dặn nhỏ:

"Ngươi theo sát ta, không được chạy lung tung."

Bị Lạc Lâm nắm tay bất ngờ, mặt Bùi Thanh Y đỏ lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!