"Ai..."
Vào buổi tối, Lạc Lâm ngồi trước bàn, nhìn cái túi tiền trống không của mình, không kìm được lại thở dài một tiếng.
Lúc Bùi Thanh Y rửa mặt xong bước tới, liền thấy sư tỷ của mình đang ngồi đó, vẻ mặt buồn bã u sầu.
"Sao thế, sư tỷ?" Nàng không khỏi ngồi xuống cạnh Lạc Lâm, nhẹ giọng hỏi.
Lạc Lâm lại thở dài lần nữa, Bùi Thanh Y thấy vậy liền nói: "Sư tỷ đang lo chuyện chi tiêu sau này sao?"
"Đúng vậy đấy. Cũng may là phái chúng ta chỉ là môn phái nhỏ, số người phải nuôi không nhiều, nếu không thì lần này e là không thể nuôi nổi đám đệ tử." Lạc Lâm thu lại túi tiền, than thở nói, "Lần này ta phải ra ngoài nhận nhiệm vụ rồi."
Nghe vậy, Bùi Thanh Y liền nói: "Sư tỷ định nhận nhiệm vụ kiếm tiền à?"
"Đúng thế. Chứ còn biết trông cậy vào cái tên Lăng Tiêu kia sao? Nếu để hắn lo, môn phái đời này e rằng khỏi cần tu sửa gì nữa." Lạc Lâm lập tức lại mang vẻ mặt u sầu.
Bùi Thanh Y trầm ngâm một chút rồi nói: "Vậy ta sẽ cùng sư tỷ đi."
Lạc Lâm bật cười nói: "Không cần đâu, ngươi cứ ở nhà đợi là được."
Bùi Thanh Y lập tức lắc đầu: "Ta muốn đi cùng sư tỷ."
"Hơn nữa, ta từ trước đến giờ chưa từng ra ngoài lịch luyện, cũng muốn ra ngoài xem thử thế gian." Nàng nhìn Lạc Lâm đầy nghiêm túc.
Nghe vậy, Lạc Lâm do dự một chút rồi nói: "Ngươi thật sự muốn đi ra ngoài lịch luyện à?"
Bùi Thanh Y ngoan ngoãn gật đầu.
Lạc Lâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Vậy cũng được, ngày mai chúng ta cùng xuất phát."
Bùi Thanh Y đôi mắt lập tức sáng rực lên, vui vẻ đáp lời: "Được ạ!"
Lạc Lâm bất đắc dĩ nhéo má nàng một cái, rồi đứng dậy nói: "Đã định ngày mai phải ra ngoài, vậy giờ nghỉ sớm một chút đi."
"Vâng."
......
Sáng sớm hôm sau, khi hai người thu xếp xong xuôi chuẩn bị rời đi, thì vừa vặn bắt gặp ba người Giang Du, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh đang trò chuyện trong sân. Nhìn thấy hai người họ đi ra, ba người lập tức giơ tay chào hỏi.
"Chào buổi sáng, đại sư tỷ, tiểu sư muội."
"Chào buổi sáng, các ngươi đang làm gì đấy?" Lạc Lâm tiến lên hỏi.
Giang Du cười có phần ngượng ngùng nói: "Đại sư tỷ cũng biết tính sư tôn rồi đấy. Bảo ông ấy kiếm tiền tu sửa tông môn chẳng khác nào bảo ông ấy liều mạng, cho nên chúng ta tính trước ra ngoài nhận nhiệm vụ kiếm tiền. Dù sao cũng phải xây lại tông môn đã, còn tiền bạc gì thì sau này lại nghĩ cách moi từ sư tôn."
Lạc Lâm sững người tại chỗ.
Dù sao thì suy nghĩ của Giang Du và các sư muội kia lại trùng khớp một cách lạ kỳ với suy nghĩ mà nàng vừa có tối qua.
Trong lòng nàng bỗng dưng thấy ấm áp, nhất thời không biết nói gì.
Bùi Thanh Y mỉm cười khẽ khàng rồi nói: "Trùng hợp ghê, ta và sư tỷ cũng tính làm như vậy."
Mấy người kia nghe xong liền nhìn hai người họ với ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Nhìn gì dữ vậy, dù sao Ngọc Hành Tông cũng xem như tài sản riêng của ta mà." Bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, Lạc Lâm có chút ngượng ngùng, vội vàng nói.
"Thấy chưa, ta biết ngay mà, sư tỷ nói chuyện tuy chua ngoa nhưng lòng dạ lại mềm như đậu hũ, sao có thể thực sự để sư tôn một mình xoay xở được." Phương Thiến buông tay làm bộ cảm động, tay che ngực mắt thì như đang khóc nhưng thực ra chẳng có giọt nước mắt nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!