⸻
Tiểu cô nương cố ý chạy đến bên cạnh các nàng, làm cho tim hai người kia suýt chút nữa tan chảy.
Phương Thiến lúc này ôm người nhỏ vào lòng, vừa xoa xoa vừa nói:
"Hu hu, tiểu Thất của chúng ta đúng là bảo bối, thiên sứ ấy, thật sự đáng yêu, sư tỷ nhìn cũng muốn tan chảy mất."
"Đáng giận quá, ta cũng muốn ôm!" Hứa Thanh Thanh bên cạnh ôm ngực hậm hực.
"Không cho." Phương Thiến lè lưỡi trêu ghẹo.
"Đại sư tỷ, nhanh quản nàng đi!" Hứa Thanh Thanh thấy Phương Thiến như vậy, lập tức quay đầu hướng Lạc Lâm cáo trạng.
Lạc Lâm bị hai người làm đau cả đầu, đưa tay xoa nhẹ trán nói:
"Hai người các ngươi còn náo loạn ở giữa đường, ta sẽ phạt các ngươi ra quảng trường trấn quét dọn."
Hai người lập tức im bặt.
Thấy vậy, Lạc Lâm vẫy tay gọi Bùi Thanh Y:
"Tiểu Thất, lại đây, đừng cùng các nàng nghịch ngợm."
"Vâng." Bùi Thanh Y ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi lòng Phương Thiến, quay về ngồi cạnh Lạc Lâm.
Rất nhanh bốn bát mì được bưng lên, dưới tiếng giục ăn của Giang bá, mấy người mau chóng ăn xong, sau đó Lạc Lâm trả tiền, cả nhóm lại tiếp tục dạo trong trấn.
Họ đi qua tiệm may mua cho Bùi Thanh Y mấy bộ quần áo để thay, rồi mua thêm ít đồ dùng hằng ngày, cuối cùng ghé chợ mua đồ ăn, lúc này mới quay về núi.
Sau khi đuổi Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh đi, Lạc Lâm đưa Bùi Thanh Y ra sân luyện tập sau núi, chuẩn bị bắt đầu dạy tu hành.
"Nơi ta ở
- Ngọc Hành Tông
- là môn phái kiếm tu. Những thứ cần tập ngoài kiếm còn có thân pháp. Muốn luyện kiếm trước hết phải rèn luyện thân thể. Tư chất ngươi không tệ, Tiên Thiên Linh Căn còn chưa khai phát, nên bây giờ bắt đầu từ rèn luyện thân thể. Nhưng việc này vô cùng khổ cực, không phải ai cũng chịu nổi, cần kiên trì mỗi ngày, tuyệt đối không được lười biếng. Ngươi làm được không?" Lạc Lâm hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Bùi Thanh Y.
Tu hành vốn không phải chỉ cần miệng lưỡi, mà cần mỗi ngày khổ luyện, trả giá. Nàng phải nói rõ trước với tiểu cô nương, nếu chịu được thì sẽ tận tâm dạy, còn nếu không, dừng sớm cũng tốt.
Nhưng nàng đã quên
- Tạ Dụ An từng nói
- Bùi Thanh Y chính là nữ chính số một của thế giới này, con đường của nàng, nhất định phải tiếp tục.
"Ta làm được." Bùi Thanh Y ánh mắt sáng rực, kiên định trả lời.
Lạc Lâm mỉm cười gật đầu, lại nhắc nhở thêm:
"Được. Nhưng nhớ kỹ, ta không phải người dễ dãi. Bình thường các ngươi ầm ĩ cũng không sao, nhưng việc tu hành là chuyện lớn, ta sẽ cực kỳ nghiêm khắc."
Bùi Thanh Y tuy chưa hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Ở tiền viện, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh đang kéo Tạ Dụ An đánh bài đấu địa chủ. Bộ bài này cũng là Tạ Dụ An tự tay làm, ngoài bài ra, hắn còn khắc cả mạt chược. Khi rảnh rỗi, bọn họ thường tụ họp đánh bài giải khuây.
Tất nhiên, với vận khí kiểu "đặc biệt" của Hứa Thanh Thanh và Phương Thiến, phần lớn chỉ là chơi cho vui, không thì Hứa Thanh Thanh thua không còn nổi mảnh áo.
"Đại sư tỷ và tiểu sư muội đâu?" Tạ Dụ An vừa rút bài vừa hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!