Lạc Lâm ngồi đó, được Tạ Dụ An miễn cưỡng kéo ra từ trong đống đổ nát, tuy thân thể vẫn còn chịu đựng, nhưng ít ra vẫn có thể ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lăng Tiêu đang quỳ dưới đất trước mặt nàng.
"Ta sai rồi, A Lâm, hu hu..." Hiện tại, ngay cả Lăng Tiêu
- người từng là Tôn giả *****ên của Cửu Tiêu đại lục đạt đến Đại Thừa kỳ
- cũng phải quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến nức nở, không thành tiếng.
Gương mặt của Lạc Lâm không chút biểu cảm, khí áp tỏa ra xung quanh nàng khiến người khác không dám lại gần, ngoại trừ Bùi Thanh Y vẫn đứng bên cạnh nàng.
"Sai?" Lạc Lâm cười như không cười nhìn hắn, sau đó chỉ tay về phía đống phế tích sau lưng, cười lạnh lùng: "Vậy ngài nói cho ta biết đi, những thứ này giờ phải xử lý thế nào?"
"Cái này... Nếu không thì, chúng ta xây lại một chút?" Lăng Tiêu yếu ớt đưa ra đề nghị.
"Được thôi." Lạc Lâm nhìn thẳng hắn.
"Vậy thì mời ngài tự bỏ tiền túi ra mà xây lại từ đầu."
Nghe xong câu này, cả người Lăng Tiêu cứng đờ tại chỗ.
Bên cạnh, Tạ Dụ An chứng kiến, không nhịn được mà tặc lưỡi: "Chỉ sợ đến cả sư tôn lão nhân gia ông ta cũng chỉ còn cái đai lưng là có giá trị, một đồng bạc sợ cũng không moi ra nổi."
"Cái đó... A Lâm..." Lăng Tiêu cố vùng vẫy một chút, định nói gì đó.
"Ừm?" Lạc Lâm híp mắt lại, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
Lăng Tiêu nghẹn lời, rốt cuộc cũng cúi đầu mà nói nhỏ: "Ta biết rồi... Ta sẽ đi nhận mấy nhiệm vụ kiếm tiền..."
Lạc Lâm liếc hắn một cái, sau đó lạnh giọng: "Được thôi. Nhưng đừng có mà, lấy thù lao rồi bỏ mặc cả nhà như lần trước, chạy đi dưỡng kiếm mà chẳng đoái hoài đến ai."
Lăng Tiêu hơi chột dạ, liền vội vàng xua tay: "Không có! Tuyệt đối không có đâu!"
"Tốt nhất là vậy." Lạc Lâm tức giận đứng dậy, kéo Bùi Thanh Y rời đi.
"Đại sư tỷ, ngài đi đâu vậy?" Nhìn hai người như thể định rời khỏi sơn môn thật sự, Phương Thiến không nhịn được hỏi.
Lạc Lâm không quay đầu lại, đáp: "Đương nhiên là xuống núi tìm nơi ở. Sao? Chẳng lẽ các ngươi định ở lại trong đống đổ nát đó?"
Bốn người nghe xong liền nhìn nhau, không do dự mà đi theo, hoàn toàn không quan tâm Lăng Tiêu đang thế nào.
Lăng Tiêu trơ mắt nhìn đám đệ tử của mình từng người một rời bỏ hắn, không ai nói muốn giúp hắn một xu tiền xây lại môn phái.
Lăng Tiêu: Tan nát cõi lòng. jpg
...
Dưới chân núi, trấn Ngọc Hành may mắn không bị ảnh hưởng bởi trận sấm sét vừa rồi. Khi người dân trong trấn nhìn thấy nhóm người, còn tò mò hỏi trận sấm vừa rồi là chuyện gì.
Lạc Lâm cười nhẹ đáp: "Không có gì, chỉ là có con chó con nghịch dại phá nhà thôi."
Dân trấn Ngọc Hành nhìn nhau đầy nghi hoặc, còn người của Ngọc Hành Tông thì đều im lặng, không ai dám hé răng.
Chẳng ai dám đụng vào lúc Lạc Lâm còn đang tức giận, nếu không lại tự chuốc họa vào thân.
Lạc Lâm tìm đến trưởng trấn, hỏi trong trấn còn nhà nào bỏ trống để thuê ở hay không.
Cũng coi như vận khí của các nàng không tệ, thật sự còn có một căn nhà. Đó là nhà của một gia đình giàu có trên trấn, con trai nhà ấy vừa mới thi đỗ khoa cử, cả nhà đã chuyển đi nơi khác, nhà cửa thì giao cho trưởng trấn quản lý, bảo là nếu ai cần thì giúp cho thuê.
Căn nhà đó không tệ, chỉ là tiền thuê hơi đắt, khiến Lạc Lâm xót tiền không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!