Bùi Thanh Y hồi phục rất nhanh, chưa đến hai ngày đã có thể xuống giường đi lại. Ngoài phần nội thương cần thời gian điều dưỡng thêm, tinh thần khí sắc của nàng không tệ chút nào.
Không thể không nói, linh đan diệu dược của Cửu Dương Tông quả thực công hiệu thần kỳ. Một trận linh dược đổ xuống, muốn không tốt lên cũng khó. Nhưng cũng nhờ Lạc Lâm biết lo xa, sợ cơ thể của Bùi Thanh Y không chịu nổi nên cố tình khống chế liều lượng, chỉ cho dùng một phần vừa phải để bồi bổ.
Lúc này, Phương Thiến nhìn thấy Lạc Lâm đang bận rộn sắc thuốc trong bếp, không khỏi thốt lên cảm khái:
"Sao ta có cảm giác trên đời này không có chuyện gì mà đại sư tỷ không làm được hết vậy?"
Tạ Dụ An nhịn không nổi bật cười một tiếng, khẽ nói:
"Dù sao cũng là người đoạt được kịch bản của Long Ngạo Thiên mà."
Giọng hắn nói nhỏ quá, khiến Phương Thiến không nghe rõ, liền quay lại truy hỏi:
"Hả? Tứ sư huynh, huynh vừa nói gì đấy?"
"Không có gì." Tạ Dụ An lập tức lảng tránh.
Chuyện liên quan đến thiên mệnh như vậy, cho dù trong lòng họ có cảm giác kỳ lạ, cũng không thể tùy tiện nói ra.
Dù sao, nếu bị thiên đạo nghe thấy, lỡ đâu bị sét đánh thì thật là xui xẻo.
Hắn vẫn rất quý cái mạng nhỏ của mình.
Hơn nữa, hắn cũng đang tò mò xem thiên đạo định xoay chuyển cái kịch bản đã loạn đến mức này như thế nào.
" chậc, tứ sư huynh, loại người cứ nói nửa chừng rồi ngưng giữa chừng như huynh thật sự khiến người khác bực mình đó!" Phương Thiến trừng mắt liếc hắn.
Tạ Dụ An nhún vai: "Dù sao muội cũng không đánh lại ta."
Phương Thiến bực bội, nhưng nhịn không được đáp:
"... Cam chịu vậy."
Lúc này, Lạc Lâm quay đầu lại, thấy hai người còn đang đấu võ mồm, không nhịn được trừng mắt:
"Hai người các ngươi, thật sự rất rảnh rỗi phải không?"
Tạ Dụ An đẩy gọng kính nói: "Cho dù ta nói là không rảnh, hình như cũng thật sự không có chuyện gì để làm."
Lạc Lâm: "..."
"Đi chỗ khác hết đi, ta đem thuốc cho Tiểu Thất." Lạc Lâm mắng khẽ một câu, hai người lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho nàng.
Lạc Lâm bưng bát thuốc, chẳng buồn quan tâm đ ến họ mà quay về phòng.
Trong phòng, Bùi Thanh Y đang lau thanh bản mệnh kiếm của mình. Thấy Lạc Lâm bước vào, nàng liền nở một nụ cười tươi rói, nhanh chóng cất kiếm, ngọt ngào gọi:
"Đại sư tỷ!"
Lạc Lâm không nhịn được cong khóe môi mỉm cười: " tới giờ uống thuốc."
Bùi Thanh Y lập tức xụ mặt, nhỏ giọng than:
"Có thể không uống không..."
"Không được." Lạc Lâm cười khẽ: "Trừ khi nội thương của muội khỏi hẳn."
Bùi Thanh Y mặt mày đau khổ: "Nhưng mà... đắng lắm luôn đó..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!