Chương 37: Kịch bản nam chính bị đại sư tỷ đoạt rồi!

Đối mặt với hành động nũng nịu của Bùi Thanh Y khi ôm lấy mình, Lạc Lâm ban đầu hơi sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ nhẹ lên lưng nàng.

"Được rồi được rồi, lớn như thế rồi mà còn làm nũng với sư tỷ nữa." Lạc Lâm bật cười hỏi.

Bùi Thanh Y cụp mắt xuống, nhìn vào vai Lạc Lâm, cất giọng nhỏ nhẹ:

"Chỉ là muốn làm nũng với sư tỷ thôi mà..."

Lạc Lâm nghe vậy, vừa buồn cười vừa bất lực.

"Được rồi được rồi, ngươi thích là được."

Đối với hành vi của Bùi Thanh Y, Lạc Lâm chỉ chọn cách làm ngơ.

Bùi Thanh Y cũng biết phải biết chừng mực, vì thế chẳng bao lâu sau đã chủ động buông Lạc Lâm ra, ngẩng đầu nhìn nàng rồi hỏi:

"Sư tỷ vừa rồi đang nằm nghỉ ngơi à?"

"Ừ, nằm một chút để nghỉ thôi." Lạc Lâm dịu dàng đáp.

Bùi Thanh Y do dự một chút, sau đó lùi vào phía trong rồi nói:

"Vẫn còn sớm, sư tỷ, có muốn lên đây nằm nghỉ thêm một lúc không?"

Lạc Lâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Cũng được."

Ý cười trên mặt Bùi Thanh Y càng thêm đậm, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào mềm mại.

"Vậy sư tỷ lên đi."

Lạc Lâm không nghĩ gì nhiều, liền nằm xuống bên cạnh Bùi Thanh Y. Bùi Thanh Y nằm bên trong, hơi nghiêng người nhìn gò má của Lạc Lâm, trong lòng như có trống trận rền vang, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng lên mãnh liệt.

Từ sau khi đến tuổi cập kê, nàng chưa từng nằm ngủ cùng giường với Lạc Lâm nữa. Giờ phút này đột nhiên lại được nằm gần như vậy, nàng phải cố gắng kìm nén khát khao muốn lại gần thân mật hơn với Lạc Lâm.

Nhưng nàng hiểu rất rõ tính cách của Lạc Lâm, biết rằng nàng không quen tiếp xúc thân mật quá mức. Nếu làm quá, ngược lại sẽ khiến Lạc Lâm cảm thấy mất tự nhiên, vì vậy nàng rất thông minh, dù có gần gũi cũng vẫn cố giữ cho đối phương một chút không gian.

Chỉ là lần này thật khác. Không hiểu sao, nàng chỉ muốn ôm lấy Lạc Lâm, muốn được kề sát bên nàng, muốn gần gũi hơn một chút.

Nhưng nàng sợ mình sẽ khiến Lạc Lâm hoảng sợ, đành phải cố gắng đè nén thứ cảm xúc không rõ tên đó xuống.

Ngược lại, sau khi nằm xuống, Lạc Lâm lại chủ động kéo chăn đắp kín cho Bùi Thanh Y, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, dịu dàng nói:

"Được rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, bằng không cơ thể sẽ hồi phục rất chậm."

Bùi Thanh Y chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, không cần soi gương cũng biết đã đỏ ửng cả lên.

Nàng nhỏ giọng như muỗi kêu đáp lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhích người lại gần Lạc Lâm thêm chút nữa.

Lạc Lâm phát hiện, tưởng rằng lần bị thương này khiến Bùi Thanh Y yếu đuối hơn trước, không khỏi thấy xót xa. Sau một chút do dự, nàng chủ động lại gần, đưa tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ như muốn dỗ dành.

"Đừng sợ, sư tỷ ở đây."

Câu nói ấy khiến Bùi Thanh Y nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nghe những lời đó, nàng chỉ cảm thấy hai tai nóng ran, cuối cùng cắn răng một cái, liền nghiêng người tựa vào lòng Lạc Lâm, giả vờ như thật sự đang sợ hãi.

Trước dáng vẻ này của Bùi Thanh Y, Lạc Lâm càng thêm đau lòng, giọng nói, động tác đều trở nên dịu dàng vô cùng, như đang dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.

Bùi Thanh Y cứ thế mà dựa vào lòng Lạc Lâm, nhắm mắt lại trong vòng ôm dịu dàng ấy.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, nở một nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!