Chương 36: Ta biết sư tỷ thương ta nhất mà.

Trên đại điện của Cửu Dương Tông, Lạc Lâm đứng giữa chính sảnh, đối diện với nhóm người phụ trách của Cửu Dương Tông. Cách nàng không xa, Hoắc Dục Xuyên đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy bất cam, không cam tâm chịu nhận tội.

Gương mặt Lạc Lâm âm trầm lạnh lẽo, nàng nhìn thẳng Tiêu Tề, trầm giọng nói:

"Xin Tiêu Tông chủ hãy cho Ngọc Hành Tông chúng ta một lời công đạo."

Tiêu Tề lúc này cảm thấy vô cùng khó xử, thật sự không ngờ rằng trong lần thí luyện này lại xảy ra sự cố như vậy. Ban đầu, tất cả mọi người đều có thể rút lui an toàn, thế nhưng bởi vì tiếng hét lớn của Hoắc Dục Xuyên, không chỉ khiến vài người chưa kịp rút lui rơi vào hiểm cảnh, mà còn khiến một đệ tử của Ngọc Hành Tông bị trọng thương.

Ai cũng biết Ngọc Hành Tông luôn bao che cho đệ tử của mình , nhưng dù vậy, lần này đúng là bởi hành động thiếu suy nghĩ của Hoắc Dục Xuyên mà mới gây nên tình huống như thế. Dù nói rằng trong thí luyện vốn đã tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng khi bị ép buộc phải đối mặt với mối nguy như vậy, thì dù lý lẽ thế nào, phía Cửu Dương Tông cũng là bên không đúng.

Trầm mặc trong giây lát, Tiêu Tề quay sang nhìn Hoắc Dục Xuyên, hỏi:

"Dục Xuyên, ngươi biết sai chưa?"

Thế nhưng Hoắc Dục Xuyên lại lộ vẻ không phục, gằn từng chữ:

"Đệ tử không sai! Đệ tử chỉ là lo cho sự an nguy của các sư huynh, ai ngờ được con súc sinh đó đột nhiên phát cuồng! Đệ tử đâu có nghĩ nó sẽ tấn công Bùi cô nương? Nếu chỉ vì vậy mà trách tội đệ tử, đệ tử không phục!"

Hắn lớn tiếng biện bạch, dường như muốn phát ti3t nỗi bất mãn trong lòng mình.

Lạc Lâm đứng bên cạnh, nghe đến đây liền bật cười lạnh lẽo, ánh mắt băng giá.

"Lo lắng? Nếu không có tiếng hét của ngươi, tất cả mọi người đã có thể rút lui an toàn rồi! Giờ ngươi lại muốn nói rằng chúng ta trách oan ngươi sao? Bản lĩnh không có, lại thích lớn tiếng ra lệnh. Một tên tiểu tử Luyện Khí kỳ lông còn chưa mọc đủ mà dám xưng anh hùng. Nếu thật sự có gan làm anh hùng, sao ta không thấy ngươi chém chết con hổ băng sương kia?"

"hưởng thụ sự che chở của người khác, đến khi có chuyện thì đứng đây lớn tiếng kêu oan. Ngươi nếu thật sự có bản lĩnh, sao phải trốn sau lưng các sư huynh của ngươi? Giờ còn bày ra dáng vẻ đáng thương trước mặt mọi người, ngươi tưởng ai cũng mù quáng không nhìn ra sao?"

Giọng nói của nàng sắc bén, lạnh như băng, đầy sát khí. Rõ ràng là nàng thực sự nổi giận.

Tạ Dụ An và Giang Du đứng sau lưng Lạc Lâm, nhìn thấy nàng đang nổi cơn giận cũng không dám thở mạnh. Dĩ nhiên, trong lòng họ cũng chẳng có chút thiện cảm nào đối với Hoắc Dục Xuyên. Nếu không phải đang ở trước mặt đông người, chỉ sợ họ đã sớm xông tới đánh hắn một trận, rồi bắt hắn đến trước mặt Bùi Thanh Y quỳ xuống xin lỗi đàng hoàng.

Những lời Lạc Lâm nói khiến Hoắc Dục Xuyên á khẩu, mặt đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn nàng, giống như là bị nàng bắt nạt vô cớ.

Nhưng Lạc Lâm chẳng thèm để tâm đ ến hắn, chỉ nhìn về phía Tiêu Tề, chờ câu trả lời chính thức.

Tiêu Tề trầm ngâm chốc lát, sau cùng mở lời:

"Chuyện này, hành động của Dục Xuyên, tuy xuất phát từ ý tốt, nhưng thực chất lại không hợp tình hợp lý. Cửu Dương Tông chúng ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm bồi thường. Mọi chi phí về linh đan linh thảo chữa trị cho Bùi cô nương đều do Cửu Dương Tông gánh vác. Còn Hoắc Dục Xuyên, vì hành vi vọng động và thiếu suy nghĩ, sẽ bị cấm túc tại hậu sơn trong vòng ba tháng để hối lỗi.

Lạc Tiểu Hữu, ngươi thấy vậy có thỏa đáng không?"

Lạc Lâm lạnh nhạt đáp:

"Ta không có ý kiến."

Hành động lần này của Hoắc Dục Xuyên tuy sai, nhưng chưa đến mức phạm đại tội, hơn nữa Cửu Dương Tông dù sao cũng là chính đạo đệ nhất tông môn, nếu không cần thiết thì cũng không nên trở mặt công khai.

Vì vậy, sau khi nghe lời Tiêu Tề, Lạc Lâm liền không truy cứu thêm.

Thế nhưng Hoắc Dục Xuyên khi nghe được bản án xử phạt, lại không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Tiêu Tề kêu lên:

"Chưởng môn! Sao ngài có thể?!"

Tiêu Tề lộ vẻ không vui, lạnh lùng nói:

"Đủ rồi. Người đâu, dẫn Dục Xuyên đến hậu sơn."

"Chưởng môn! Chưởng môn, ngài không thể đối xử với ta như vậy! Ta không sai! Rõ ràng là các nàng cố ý ép ta! Chưởng môn!"

Hắn bị kéo xuống trong tiếng la hét không ngừng. Khi âm thanh cuối cùng cũng biến mất, Tạ Dụ An khẽ nhếch môi, liếc nhìn Giang Du. Hai người chỉ trao nhau ánh mắt, không nói lời nào nhưng đều hiểu rõ sự im lặng ấy chứa đầy tâm tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!