Đại hội luận đạo và thí luyện đang diễn ra vô cùng sôi nổi, ba người của Ngọc Hành Tông vẫn duy trì phong độ ổn định, một đường thẳng tiến mà không gặp phải trở ngại nào quá lớn. Dù đôi lúc có nguy hiểm bất ngờ xảy ra, nhưng không hiểu vì lý do thể chất đặc biệt của ba người mà lần nào cũng có thể hóa hiểm thành an, bình an vượt qua.
Ngược lại, các môn phái khác thì đệ tử đã bắt đầu lần lượt bị đào thải, từng đợt ánh sáng trắng hiện lên, truyền tống những người bị loại ra khỏi bí cảnh.
Không rõ có phải do lời nói khiêu khích trước đó của Phương Thiến hay không, mà kể từ chặng sau của thí luyện, Bùi Thanh Y lại trở nên trầm lặng, ít nói hẳn. Nàng giống như thuộc kiểu người chỉ muốn hành động, có thể ra tay thì tuyệt đối không nói nhiều một câu vô ích.
Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh bị dáng vẻ này của nàng làm cho có chút hoảng sợ, cũng không dám lắm lời thêm để phá tan không khí nặng nề đó. Lúc này, các nàng chỉ muốn mau chóng kết thúc thí luyện để có thể rời khỏi nơi này, rồi giao Bùi Thanh Y cho Lạc Lâm dỗ dành dịu lại tính tình.
Bầu không khí thấp đến mức như muốn ép người ta ngạt thở, hai người kia đành ngoan ngoãn theo sát phía sau, nghiêm túc chém giết yêu quái, không dám lơ là tìm đường tắt. Thế mà lại vô tình thuận lợi đi thẳng lên tầng thứ tám.
Trên đường đi, họ tình cờ gặp nhóm người của Cửu Dương Tông.
Trùng hợp thay, trong nhóm người đó lại có cả Hoắc Dục Xuyên.
Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh lập tức cảnh giác, trong khi Bùi Thanh Y vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt, như chẳng thèm quan tâm đ ến ai, một bộ dạng "mặc kệ thiên hạ".
"Ba vị đạo hữu, đã gặp nhau thì chi bằng cùng nhau hợp lực tiến lên, thế nào?" Đệ tử dẫn đội của Cửu Dương Tông mỉm cười đề nghị.
Phương Thiến cười gượng: "Việc này không hay lắm, chúng ta không tiện làm phiền các ngươi."
Tuy là từ chối, nhưng nàng không thể nói ra lý do thật sự là vì trong nhóm kia có Hoắc Dục Xuyên.
Dù nàng và Hứa Thanh Thanh vẫn chưa có chút manh mối nào xác thực, nhưng ai dám động đến CP mà nàng đã chọn cho tiểu sư muội thì nàng sống chết cũng phải bóp ch ết từ trong trứng nước!
Thuận theo CP của ta thì sống, dám nghịch CP của ta thì chết!
Thế nhưng, người dẫn đầu đội kia lại tiếp tục mỉm cười nói: "Không sao cả, đại sư tỷ có dặn dò, nếu gặp được các vị thì phải đặc biệt quan tâm chiếu cố một chút."
Khóe miệng Phương Thiến co giật.
Vệ Ương Sư tỷ à, ngươi đang làm gì vậy? Chúng ta còn đang phòng ngừa sư đệ của ngươi mà ngươi lại còn bảo người đến chiếu cố bọn ta là sao?
"Cái này..." Phương Thiến đang suy nghĩ lời từ chối thì bất ngờ Hoắc Dục Xuyên lên tiếng: "Sư huynh, chúng ta đã chậm trễ quá nhiều thời gian rồi, cần phải mau chóng lên đường."
Phương Thiến: "?"
Người dẫn đội kia thoáng do dự, còn đang định nói thêm thì Bùi Thanh Y đột nhiên mở miệng: "Đã như vậy thì không nên chậm trễ các vị nữa. Sư tỷ, chúng ta đi nơi khác xem thử đi."
Nói xong liền quay người rời đi.
Phương Thiến ngơ ngác mất một lúc.
Lần *****ên nàng thấy nhân vật chính tự mình ra tay cắt đứt manh mối tình cảm tiềm tàng như vậy.
Nhưng Bùi Thanh Y đã rảo bước đi trước, hai người còn lại không thể không theo, đành áy náy cười cười với người dẫn đội kia, không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Dục Xuyên lấy một cái, vội vã đuổi theo.
"Làm tốt lắm, tiểu sư muội." Hứa Thanh Thanh giơ ngón tay cái lên.
Bùi Thanh Y không biểu cảm, chỉ nói: "Nói chuyện với hắn chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng sớm tìm lối ra rời khỏi đây."
Sát khí quanh thân nàng vẫn chưa tan đi.
Cái tên Hoắc Dục Xuyên này quả thật tự mình lao đầu vào họng súng.
Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh không nhịn được mà âm thầm vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Ba người tiếp tục đi sâu vào rừng, cuối cùng cũng tìm được đường ra, nhưng điều khiến người ta xấu hổ là
- dường như cứ cách một quãng là lại chạm mặt nhóm người Cửu Dương Tông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!