Trời tối đen như mực trong không gian, ba người cùng chạy như điên về một hướng.
Bùi Thanh Y vẫn còn hơi mơ hồ, nhịn không được cất tiếng hỏi:
"Ngũ sư tỷ, đó rõ ràng là một con linh thú cấp luyện khí thất phẩm, thật sự không quay lại giải quyết nó sao?"
"Không cần biết nó yếu hay mạnh, ta sợ rắn a!!!"
- Phương Thiến hét lên một tiếng kinh hoàng.
"Đặc biệt còn là loại cự mãng khổng lồ như vậy, cứu mạng với, ta bị ám ảnh tâm lý nặng vì loài trăn Anaconda!"
- Hứa Thanh Thanh cũng la lớn theo.
Bùi Thanh Y: "?"
Nàng trầm mặc chớp mắt một cái, cuối cùng đột nhiên thu tay lại, nói:
"Vậy hai người trốn xa một chút đi."
Dứt lời, nàng xoay người đối mặt với con cự mãng đang cuồng loạn lao tới, trong tay nàng bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc. Đúng lúc con cự mãng mở ra cái miệng to như chậu máu muốn nuốt chửng nàng, nàng
-vẫn đứng im từ đầu đến cuối
-đột nhiên ra tay.
Máu tanh hôi văng tung tóe rơi xuống nước, nhưng lại không có một giọt nào bắn trúng người nàng. Cái đầu to lớn hung dữ của cự mãng lăn xuống cách đó không xa, thân thể khổng lồ của nó rầm rầm rơi xuống đất.
Con đại xà vừa đuổi theo ba người không ngừng nghỉ nay chỉ trong chớp mắt đã bị chém đầu, đầu một nơi, thân một nẻo.
Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh, sau một hồi hoảng loạn, rốt cuộc cũng hoàn hồn, vừa nhìn thấy con đại xà đã chết, lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ rằng lại có thêm một con nữa chui ra.
Dù sao thì... loại sinh vật này, ai mà không sợ cơ chứ!
Hai người thận trọng tiến tới gần, xác nhận con đại xà thật sự đã không còn động đậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta bị dọa sợ gần chết rồi, may mà có tiểu sư muội ở đây."
- Phương Thiến vỗ ngực nói.
Hứa Thanh Thanh liên tục gật đầu, rõ ràng là hai người bị hoảng hốt không nhẹ.
Bùi Thanh Y chớp mắt mấy cái, nói:
"Thật ra ta thấy cũng không đến nỗi ghê gớm lắm."
Hai người kia khựng lại, sau đó nhìn nhau không nói nên lời.
Đừng hỏi nữa... hỏi chỉ càng thêm mất mặt và xấu hổ thôi.
Mà trên khán đài lúc này, sắc mặt của Lạc Lâm đã đen lại đến mức không thể đen hơn, còn Tạ Dụ An và Giang Du thì chỉ dám cố gắng nhịn cười, không dám bật cười thành tiếng.
Bởi vì nếu cười ra, rất có thể hai người họ sẽ phải thay mặt cho Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh chịu một trận đòn.
"Khụ khụ, đại sư tỷ, bớt giận đi, dù sao thì loại yêu thú này, đột ngột xuất hiện cũng dễ khiến người ta giật mình."
- Tạ Dụ An lựa lời nói.
"Dù sao ở thế giới của chúng ta cũng có không ít phim kinh dị liên quan đến loài cự mãng, xem qua rồi thì chẳng mấy ai không sợ cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!