Chương 32: Ngũ sư tỷ, đừng quay đầu lại, ta lo tỷ bị doạ

Vào đúng ngày diễn ra Đại hội Luận Đạo, một nhóm người đã sớm đến Cửu Dương Tông.

Giờ phút này, không khí trong Cửu Dương Tông vô cùng náo nhiệt. Không ít đệ tử của các môn phái khác đã đến nơi, ai nấy đều hào hứng, tay nắm chặt quyền, ánh mắt rực lửa, như thể đang chuẩn bị ra trận. Dưới sự hướng dẫn của đệ tử Cửu Dương Tông, họ lần lượt tìm được vị trí quan sát dành cho mình. Tuy không phải là hàng ghế phía trước, nhưng cũng có thể xem là chỗ ngồi có tầm nhìn rất tốt.

Thời gian chính thức bắt đầu vẫn còn một đoạn nữa, Lạc Lâm đã tranh thủ kéo ba người sẽ tham gia thi đấu ra dặn dò trước.

"Sau khi vào trong, tuyệt đối không được cậy mạnh. Thứ hạng không quan trọng, an toàn là trên hết. Nếu gặp tình huống nguy hiểm, không cần do dự, lập tức rút lui, nhớ kỹ chưa?"

- Lạc Lâm nghiêm túc dặn, ánh mắt quét qua ba người.

"Sư tỷ yên tâm, bọn muội biết rồi."

- Phương Thiến gật đầu đáp lời.

Lạc Lâm gật nhẹ, rồi quay sang nhìn Bùi Thanh Y, nói tiếp: "Tiểu Thất, đây là lần *****ên muội tham gia, cứ theo sát hai sư tỷ là được. Phương Ngũ, Hứa Lục, hai người nhớ chăm sóc Tiểu Thất cẩn thận."

"Cứ giao cho bọn muội, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Thất chu toàn!"

- Hứa Thanh Thanh vỗ ngực thề thốt.

Lạc Lâm thoáng trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Thực ra, dưới sự "thể chất đặc biệt" mà hai người Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh sở hữu

- nói trắng ra là cái kiểu như có buff may mắn kỳ quái

- Lạc Lâm cũng không thể đoán được ba người sẽ trải qua những chuyện gì. Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần bọn họ bình an vô sự là tốt rồi.

Tạ Dụ An thì cực kỳ thực dụng. Hắn chuẩn bị cho mỗi người một đống đạo cụ và thuốc nổ tự chế, viện cớ là để phòng thân. "Nếu không thể tránh, cứ ném nổ là xong!"

- hắn phán xanh rờn. Dù sao đạo cụ cũng nhiều, nổ vài cái cũng không tiếc.

Nghe thế, người ngoài chắc chắn sẽ bắt đầu nghi ngờ về sự lành mạnh của cuộc sống tu hành này.

Lạc Lâm nghĩ ngợi một lúc, rồi lấy ra khẩu súng lục mà mấy năm trước Tạ Dụ An từng chế tạo riêng cho Bùi Thanh Y, đưa lại cho nàng, đồng thời dặn: "Chừng nào thật sự gặp tình huống nghiêm trọng hẵng lấy ra, tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng, và cũng cố gắng đừng nhắm vào các bộ phận chí mạng của người khác."

Dứt lời, nàng phát hiện mấy người xung quanh đang dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn mình.

Lạc Lâm ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Tông môn chúng ta tuy nhỏ, nhưng không phải ai cũng có thể ức *****. Nếu thật sự có kẻ muốn làm càn, các ngươi biết phải làm sao rồi đấy."

Mọi người lập tức nở nụ cười hiểu ý.

"Yên tâm đi đại sư tỷ, bọn muội biết phải làm gì."

- ngoài Bùi Thanh Y vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh thì cười trông đến là... đáng ăn đòn.

Thấy vậy, Lạc Lâm bỗng cảm thấy bất an.

"À mà... các ngươi kiềm chế một chút. Sư môn nhà mình không có tiền để đền đâu đấy."

- sau một hồi do dự, nàng vẫn không quên dặn thêm.

Tóm lại, đừng ra tay quá tàn bạo. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì... tông môn này chắc không chịu nổi!

Sau khi dặn dò xong, Phương Thiến dẫn theo Hứa Thanh Thanh và Bùi Thanh Y rời khỏi hội trường, đến khu chuẩn bị. Lạc Lâm nhìn bóng lưng ba người rời đi, lông mày chau lại, lòng đầy lo lắng.

"Yên tâm đi đại sư tỷ, có Phương Ngũ và Hứa Lục đi cùng, tiểu sư muội sẽ không bị thiệt thòi đâu."

- Tạ Dụ An nói như thể đang đảm bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!