Chương 3: Nàng chỉ là sư tỷ, không phải sư tôn!

Tiểu cô nương ngủ rất ngoan, ngoài việc thỉnh thoảng có thói quen tựa sát vào người bên cạnh, những thứ khác đều rất yên ổn.

Lạc Lâm vừa tỉnh dậy đã thấy tiểu cô nương rúc trong chăn, ngủ say sưa.

Trong viện lúc này vang lên từng tiếng thì thầm khe khẽ.

"Làm sao bây giờ, đại sư tỷ mà biết chắc sẽ nổi giận mất thôi?"

"Đợi các nàng tỉnh rồi hẵng tính."

"Không còn cách nào khác, đành phải như vậy."

Nghe âm thanh, chắc là Phương Thiến với Hứa Thanh Thanh. Lạc Lâm có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy chỉnh trang lại rồi ra khỏi phòng.

Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy hai người họ đang ngồi xổm trước phòng, lưng quay lại, vừa nói vừa thì thầm.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Lạc Lâm nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Á!" Hai người giật mình nhảy dựng.

Khóe miệng Lạc Lâm giật giật, thấp giọng quát: "Nhỏ tiếng thôi, tiểu Thất còn đang ngủ."

Hai người vội vàng lấy tay bịt miệng.

"À, đại sư tỷ, ngươi tỉnh rồi à." Phương Thiến mắt láo liên, không dám nhìn thẳng vào Lạc Lâm.

Nhìn dáng vẻ lén la lén lút của hai người, Lạc Lâm nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ lại gây họa?"

Hai người vội xua tay: "Không, không có! Cái này... cái này không liên quan tới chúng ta."

"Vậy là chuyện gì?" Lạc Lâm tiếp tục truy hỏi.

"Phương Ngũ, ngươi là sư tỷ, tự nói đi!" Hứa Thanh Thanh lập tức đẩy Phương Thiến ra.

"Hứa Thanh Thanh! Ngươi cái đồ phản bội!" Phương Thiến nghiến răng, rồi bĩu môi nói: "Được rồi, ai biểu mạng ta dài, đại sư tỷ, sư tôn lại chạy mất rồi!"

Lạc Lâm: "???"

Phương Thiến lấy ra một tờ thư đưa cho Lạc Lâm: "Ngươi xem sẽ rõ."

Lạc Lâm cầm lấy, liếc qua.

[A Lâm, ta nhớ ra còn có việc quan trọng phải làm, tiểu Thất giao cho ngươi chăm sóc dạy dỗ.

- Lăng Tiêu]

Nhìn tờ giấy có bút tích của Lăng Tiêu, thái dương của Lạc Lâm giật giật, nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị gào lên.

Phương Thiến lanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng: "Suỵt! Đại sư tỷ, tiểu Thất còn đang ngủ đó!"

Lạc Lâm tức đến phát run.

Lại nữa! Lại cái kiểu này! Dẫn học trò về rồi chính mình trốn mất, để đồ đệ lại cho nàng trông nom.

Nàng là sư tỷ chứ có phải sư tôn đâu?! Tại sao chuyện của sư tôn cũng bắt nàng gánh?! Đồ chết tiệt Lăng Tiêu!

Lạc Lâm hất tay Phương Thiến ra, nhịn giận hỏi: "Hắn chạy khi nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!