Chương 28: Cảm giác tiểu sư muội càng lúc càng giống bọn ta.

"Thật ra..."

Bùi Thanh Y mở to mắt, không rời khỏi Tạ Dụ An, rõ ràng đang mong chờ câu chuyện tiếp theo.

Tạ Dụ An cố ý kéo dài giọng, vốn định trêu chọc nàng một chút. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trong veo đầy chờ đợi ấy, hắn bất giác nhớ lại tình cảnh ngày trước của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không đùa giỡn nữa, mà kể thật.

"Chuyện này nói ra thì cũng dở khóc dở cười." Tạ Dụ An đẩy gọng kính, kể: "Chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước, khi ấy Phương Ngũ và Hứa Lục vẫn chưa nhập môn. Sư phụ nhận được thư mời, dẫn bốn người bọn ta đến Thiên Âm môn làm khách. Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi thiếu môn chủ của Thiên Âm môn bị đưa về vì trốn học và lười tu luyện. Nghe nói người này rất hay bỏ nhà đi bụi, không ai quản nổi."

"Hôm chúng ta đến, nàng ta vừa bị bắt trở lại. Tưởng thế là xong, nào ngờ ngay đêm hôm ấy, thiếu môn chủ lại mò vào phòng của đại sư tỷ, định tráo đồ với nàng để trốn ra ngoài lần nữa."

Nói đến đây, Tạ Dụ An lắc đầu, vừa bất lực vừa buồn cười.

"Kết quả là... Đại sư tỷ của chúng ta lúc đó nổi tiếng là người ghét bị quấy rầy khi đang ngủ, mà đặc biệt là đang ngủ say thì càng dễ nổi giận. Nàng bị đánh thức thì đen mặt ngay. Thiếu môn chủ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị kéo lên đùi, rồi... bị đánh như trẻ con vậy đó. Mông ăn đòn liên tục."

"Mặc kệ nàng ta khóc lóc gọi trời gọi đất, đại sư tỷ chỉ lạnh lùng nói một câu: 'Xin lỗi thì thôi, không thì đánh tiếp.' Mà thiếu môn chủ ấy lại vô cùng kiêu ngạo, làm gì chịu cúi đầu? Nhưng ai mà địch lại được đại sư tỷ? Càng bướng thì càng bị đánh nặng. Cuối cùng, tất cả bọn ta đều bị kéo ra xem náo nhiệt. Nhưng... cũng không ai dám can, ngươi biết rồi đấy, đụng vào đại sư tỷ lúc đó chẳng khác gì tìm chết."

"Sau đó, lão môn chủ của Thiên Âm môn phải đích thân tới. Thiếu môn chủ lúc ấy mới chịu nhận lỗi rồi được tha. Nhưng vẫn bị giam lỏng cả tháng trời."

Bùi Thanh Y nghe xong thì ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới lại là một câu chuyện như thế.

"Cho nên sau lần đó, không ai dám quấy rầy nàng ngủ nữa." Tạ Dụ An thở dài: "Đặc biệt là ban đêm. Khi ấy đại sư tỷ thật sự rất kinh khủng. Bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi."

Bùi Thanh Y nghe đến đây, quay đầu nhìn hắn, do dự một chút rồi nói:

"Vậy trước kia... ngươi còn dám làm thí nghiệm lúc nửa đêm?"

"Khụ khụ, tại ta quá kích động thôi." Tạ Dụ An xấu hổ sờ mũi, liếc nhìn nàng: "Với lại... cũng chẳng kết cục gì tốt đẹp."

Bùi Thanh Y nhớ lại chuyện từng gây thương tích cho người khác, cảm thấy hơi áy náy, vội nói: "Vậy... ta đi xem đại sư tỷ có cần giúp gì không!"

Nói rồi liền chạy trốn.

Tạ Dụ An im lặng nhìn theo bóng nàng khuất sau cửa.

Hắn bất giác thở dài.

"Sao ta cứ cảm thấy... tiểu sư muội ngày càng giống chúng ta rồi thì phải."

Lạc Lâm nấu rất nhiều món ngon. Dù không nói ra, nhưng ai cũng nhận ra tâm trạng nàng rất tốt

- rõ ràng vì Giang Du có thể bình an trở về từ Ma Vực.

Tuy ngoài miệng hay phê bình Giang Du, nhưng thật ra Lạc Lâm rất quan tâm hắn. Lần trước hắn trở về, mắng mọi người một trận rồi lại lao vào Ma Vực một mình, nàng tức là vì lo lắng. Dù vẻ ngoài có lạnh lùng, nhưng trong lòng Lạc Lâm, mọi người đã sớm là một gia đình.

Với người thân, nàng luôn đặc biệt để tâm.

Nếu không, nàng đã chẳng bận tâm đ ến việc Tạ Dụ An suốt ngày làm nổ phòng thí nghiệm, hay Sở Ly tranh đoạt vương vị, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh ra ngoài có bị bắt nạt không, hoặc Giang Du có vì thất tình mà suy sụp. Những chuyện ấy, nàng đều nhớ kỹ.

Cũng chính vì thế, mọi người mới sẵn sàng nghe lời nàng, đôi khi dù có bị đánh cũng chẳng oán trách

-vì họ biết, Lạc Lâm luôn nương tay.

Hôm đó, Lạc Lâm chủ động nâng chén: "Nào, lấy trà thay rượu, mừng Giang Nhị bình an trở về."

Giang Du bật cười, cả nhóm cùng hô vang:

"Cạn ly!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!