Trở lại trên núi, đối với bọn họ mà nói, thời gian dường như chẳng có mấy thay đổi.
Bùi Thanh Y vẫn chuyên tâm tu hành như cũ. Nếu không đang ngồi thiền, thì chắc chắn đang dính sát bên cạnh Lạc Lâm, kè kè không rời.
Tạ Dụ An vẫn vậy, ngày ngày lảng vảng ở hậu sơn, có khi đến cả ăn cơm cũng chẳng thèm gặp ai. Nhưng bởi vì có Lạc Lâm tọa trấn, hắn cũng không dám làm ra trò quậy phá quá mức.
Về phần Lạc Lâm, lúc không phải bận tu hành thì cũng cả ngày theo sát tiểu sư muội, nhìn nàng nghiêm túc tu luyện, khiến lòng nàng ấm áp.
Ngươi nói xem, trong tông môn này, mấy ai thật lòng chịu khó tu hành đâu? Thế nên có một tiểu sư muội chăm chỉ thế này, Lạc Lâm đương nhiên cực kỳ hài lòng.
Cuộc sống ba người ở Ngọc Hành Tông cứ thế êm đềm trôi qua... cho đến một ngày, một bức thư lạ được đưa đến trước mặt bọn họ.
Người mang thư tới lại là một nội môn đệ tử của Cửu Dương Tông.
"Xin ra mắt ba vị đạo hữu," người đến rất lễ độ hành lễ.
"Đạo hữu không cần đa lễ," Lạc Lâm đáp lễ lại, nhàn nhạt hỏi: "Không biết đạo hữu tới đây vì chuyện gì? Sư tôn của chúng ta còn đang bế quan, e rằng Tiêu chưởng môn cũng không gặp được người."
Nàng cho rằng đối phương tới tìm Lăng Tiêu, nên chủ động nói trước.
Ngờ đâu đối phương chỉ mỉm cười lắc đầu: "Không phải. Tại hạ phụng mệnh sư môn, tới thỉnh... Lạc đạo hữu."
Nghe vậy, ba người liếc nhau, đều mờ mịt.
"Là ta?" Lạc Lâm chỉ vào mũi mình, ngờ vực hỏi lại.
"Chính là đạo hữu," người kia gật đầu chắc chắn.
Lạc Lâm càng thêm khó hiểu: "Tiêu chưởng môn tìm ta làm gì?"
"À, chuyện là thế này," đệ tử Cửu Dương Tông nhanh chóng giải thích: "Lần này đoàn người đi Ma Giới trở về, chưởng môn các phái đều muốn bày tiệc chúc mừng. Biết Lăng Tiêu Kiếm Tôn còn đang bế quan, nên Tiêu chưởng môn mới muốn thỉnh ngài thay mặt Ngọc Hành Tông tham gia. Chưởng môn còn căn dặn, biết ngài không thích náo nhiệt, nhưng vì nể mặt Giang đạo hữu, xin ngài nhẫn nại một chút."
Nghe xong, khóe miệng Lạc Lâm giật giật: "Các ngươi chưởng môn đúng là cao tay, đánh bài cảm tình thật tốt."
Đối phương chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Lạc Lâm thở dài, đưa tay xoa mi tâm, "Ta phải thương lượng với sư đệ, sư muội một chút rồi mới có thể quyết định."
Người kia lại thúc giục: "Mong ngài đưa ra quyết định ngay, chúng ta phải lập tức lên đường."
Lạc Lâm cau mày: "Chuyến đi Ma vực ít nhất còn nửa tháng mới xong, vội gì thế?"
Đệ tử kia nói: "Chưởng môn còn muốn thương lượng về Đại hội Luận Đạo sắp tới, nên phải đi sớm."
Lạc Lâm: "......"
A, thật muốn kéo lão già Lăng Tiêu từ chỗ bế quan ra đánh cho một trận a, cái quỷ gì cũng đẩy cho nàng thế này?!
Nàng quay đầu nhìn Tạ Dụ An và Bùi Thanh Y.
"Ta đi với sư tỷ," Bùi Thanh Y lập tức mở miệng, lo lắng sư tỷ phải đi một mình.
Tạ Dụ An thấy vậy, mừng rỡ vỗ tay: "Tốt quá, tiểu sư muội đi với đại sư tỷ đi, ta ở lại trông nom sơn môn! Dù sao Sở Tam, Phương Ngũ, Hứa Lục cũng đều không ở đây, không thể bỏ trống được đúng không, đại sư tỷ?"
Lạc Lâm liếc hắn một cái sắc bén: "Đừng tưởng ta không biết cái tính toán đen tối trong lòng ngươi!"
Tạ Dụ An cười hề hề không đáp.
Lạc Lâm siết chặt nắm đấm, nếu không phải vì còn có người ngoài ở đây, chắc đã động tay động chân rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!