Chương 23: "Tạ Dụ An!!!"

Sở Ly ra vẻ như nắm chắc phần thắng trong tay, khiến Lạc Lâm cũng hoàn toàn yên tâm về nàng. Vì thế, lúc này nàng mới chuyển hướng câu chuyện.

"Chuyện của ngươi tạm gác lại đã, tiểu Thất vẫn còn nhớ ngươi đấy, vậy mà ngươi lại chạy tới bắt nạt người khác. Chuyện này, ngươi thế nào cũng phải cho tiểu Thất một lời giải thích đi."

Nghe vậy, Sở Ly vội vã nhìn sang Bùi Thanh Y, chỉ là lại phát hiện Bùi Thanh Y ngay cả liếc mắt cũng không buồn nhìn nàng lấy một cái.

"Tiểu Thất ngoan, sư tỷ sai rồi, chờ sư tỷ xử lý xong việc bên này, ngươi muốn phạt thế nào cũng được." Sở Ly chắp tay trước ngực, ra sức cầu xin tha thứ.

Bùi Thanh Y mấp máy môi, rồi khe khẽ thì thầm: "Ngươi lo xử lý tốt chuyện của mình trước đi, có cả đám người đang chằm chằm nhìn ngươi kìa."

Sở Ly nghe vậy, lập tức cười híp cả mắt.

"Được! Nghe tiểu Thất hết!"

Sau khi trở về cung, Sở Ly vội vàng chạy thẳng tới Kim Long Điện. Những người còn lại thì lúc nhàn rỗi cũng dứt khoát trở lại cung của Sở Ly nghỉ ngơi.

"Đại sư tỷ, Tam sư tỷ thật sự ổn chứ?" Vừa vào cửa, Phương Thiến đã bưng trà tới cho Lạc Lâm, vừa đưa vừa lo lắng hỏi.

"Hử?" Lạc Lâm nhận lấy chén trà, chậm rãi nói: "Nếu là ngươi với Hứa Lục thì ta còn phải lo lắng đôi chút. Nhưng mà là Sở Tam, thì không cần nghĩ nhiều. Kiếp trước nàng vốn chỉ bị động mà thôi, nếu để nàng chủ động ra tay, tình hình sẽ rất khác."

Nghe vậy, Phương Thiến bĩu môi lẩm bẩm: "Biết rồi, biết rồi, rốt cuộc vẫn là khen Tam sư tỷ đầu óc tốt hơn bọn ta."

Lạc Lâm thản nhiên đáp: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Phương Thiến nghẹn lời tại chỗ.

Hôm nay có lẽ trò chuyện không nổi nữa rồi.

Lạc Lâm khoát tay, nói: "Bớt lo mấy chuyện vô dụng đi. Sáng mai chúng ta sẽ trở về Ngọc Hành Tông, ai nấy đều phải biết thu liễm một chút."

"A? Giờ đã phải đi rồi sao? Ta còn chưa kịp thấy Tam sư tỷ thắng trận đâu." Hứa Thanh Thanh rên rỉ.

"Đúng vậy đó, cũng gấp quá rồi, gần đây cũng chẳng có chuyện gì, sư tỷ, chờ thêm chút nữa đi." Phương Thiến cũng vội vàng hùa theo.

Thái dương của Lạc Lâm giật giật, khó chịu nói: "Không quay về thì chờ gì? Để Tạ Tứ cho nổ tung cả tông môn rồi mới trở về chắc?"

Hai người đồng loạt cứng họng.

Lời này, các nàng thật sự không cách nào phản bác.

Cuối cùng, Lạc Lâm bất đắc dĩ nói: "Nếu không muốn trở về thì các ngươi cứ ở lại, cũng coi như giúp được chút gì thì giúp. Ta dẫn tiểu Thất về trước."

Nghe nàng nói vậy, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh lập tức hoan hô vui mừng.

"Được ạ! Đại sư tỷ thật tốt!"

...

Đúng lúc này, lão hoàng đế nước Sở bất ngờ lâm bệnh ngất xỉu. Lẽ ra Lạc Lâm nên ở lại để hỗ trợ Sở Ly một tay, nhưng nàng thực sự rất ngại phiền phức, cũng sợ bị người khác kiếm cớ gây chuyện. Đã nói là muốn đi thì phải đi cho dứt khoát, vì vậy, nàng tự nhiên sẽ rời đi, tiện thể mang theo cả Bùi Thanh Y.

Còn về Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh – hai kẻ thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn – tất nhiên sẽ ở lại. Vậy cũng tốt, nếu Sở Ly cần người giúp đỡ, hai nàng cũng có thể góp sức.

Vừa nghe tin lão hoàng đế ngã bệnh, Sở Ly liền bận tối mắt tối mũi, lúc biết tin Lạc Lâm sắp đi cũng không còn thời gian suy nghĩ gì nhiều.

Sáng sớm hôm sau, khi tiễn hai người, Sở Ly nở nụ cười rạng rỡ: "Lần tới mời các ngươi đến, có lẽ sẽ là lễ đăng cơ của ta đấy."

"Ừ, tự mình cẩn thận. Phương Ngũ và Hứa Lục sẽ ở lại đây, cần gì cứ sai bảo, đừng để hai nàng rảnh rỗi quá thành ra chán nản." Lạc Lâm dặn dò.

"Ê, đại sư tỷ, nói thế là coi tụi ta như đồ vật à." Phương Thiến bĩu môi bất mãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!