Đối với sự hồ đồ của Hứa Thanh Thanh, Phương Thiến lựa chọn từ bỏ.
Nàng nhìn thấy Bùi Thanh Y và Lạc Lâm, chỉ cảm thấy bí mật này từ nay về sau chỉ có thể chôn giấu dưới đáy lòng mình.
Hiểu rõ chân tướng nhưng không thể chia sẻ cùng ai, quả thực là cảnh giới cô đơn của cao thủ.
Hứa Thanh Thanh thấy không còn ai muốn tiếp tục thảo luận với mình nữa, rõ ràng nhận ra bản thân bị người khác chê cười, muốn tiến lên cãi lại một phen, nhưng các nàng đã đi đến hậu viện, nhìn thấy trong nội viện có người đang chờ đợi trong trường đình, cho dù có nhiều lời hơn nữa cũng chỉ có thể nén lại.
Dù sao thì, các nàng cũng không quên mục đích hôm nay tới đây là vì chuyện gì.
"Tham kiến Tam điện hạ, Thập Nhất điện hạ."
Đoàn người lần lượt quỳ xuống hành lễ, nhìn qua ai cũng không khỏi tặc lưỡi thầm than.
"Chư vị đứng lên cả đi, bản cung cũng chỉ vì Thập Nhất đệ mời mà đến dạo chơi một vòng, không cần câu nệ như vậy." Sở Ly đưa tay giả bộ đỡ dậy, mỉm cười nói.
"Rõ." Đám người lúc này mới đứng dậy.
Những lời giả tạo trong tiền triều thâm cung khiến Bùi Thanh Y đau đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn ngày càng rõ ràng, Lạc Lâm thấy vậy chỉ biết lặng lẽ nắm lấy tay nàng.
Bùi Thanh Y lúc này ngây người tại chỗ, chỉ nghe thấy Lạc Lâm ghé sát bên tai nàng khẽ nói: "Nhịn một chút, đợi lát nữa chúng ta tìm chỗ yên tĩnh."
"Vâng..." Bùi Thanh Y cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp.
Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, Phương Thiến âm thầm tặc lưỡi.
Muốn nói Bùi Thanh Y đối với Lạc Lâm không có chút tình cảm nào ngoài sự ỷ lại vào tình nghĩa sư tỷ muội, thì Phương Thiến có thể ngay tại chỗ tự hủy hết tu vi của mình!
Rất nhanh, sau khi Sở Mạc cùng mọi người xã giao xong, đám người phân tán bốn phía, tản bộ trong vườn, còn Sở Mạc và Sở Ly cùng một đám thanh niên tài tuấn đi về phía đình nghỉ mát cách đó không xa, xem bộ dáng như là đang thảo luận chính sự.
"Phương Ngũ, Hứa Lục, hai người đi cùng Sở Tam." Lạc Lâm phân phó.
Hứa Thanh Thanh vô thức hỏi: "A? Vậy còn sư tỷ, các ngươi thì sao?"
Phương Thiến liền lấy tay bịt miệng nàng lại, cười nói với Lạc Lâm và Bùi Thanh Y: "Mặc kệ nàng đi, nàng lúc nào cũng nhiều lời, đại sư tỷ yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ tốt Tam sư tỷ, các ngươi cứ yên tâm vui chơi."
Nói rồi, không thèm để ý đến Hứa Thanh Thanh giãy giụa, trực tiếp kéo nàng đi.
Lạc Lâm:?
Nhưng cũng đâu cần phải bạo lực như vậy chứ?
Sau khi mấy người rời đi, Bùi Thanh Y lập tức nhìn về phía Lạc Lâm hỏi: "Đại sư tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Lạc Lâm trầm mặc chớp mắt.
Nàng vốn chưa từng tới phủ Thập Nhất Hoàng tử này, căn bản không nhận ra đường, nói đúng hơn là hoàn toàn không biết đi đâu mới phải.
Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Bùi Thanh Y, nàng im lặng một lúc, rồi nói: "Đi thôi, chúng ta cứ từ từ dạo một vòng."
"Vâng!"
Ánh mắt nàng sáng lên, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như băng tuyết gặp nắng xuân đang tan chảy.
Khóe môi Lạc Lâm cũng không kìm được mà cong lên, nở nụ cười nhẹ.
Hai người chậm rãi dạo trong vườn, cố gắng tránh đám đông, đi mãi tới một nơi hẻo lánh không có ai qua lại.
Trước khung cảnh đột nhiên vắng lặng này, Bùi Thanh Y có chút lúng túng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!