Chờ Lạc Lâm chuẩn bị xong cơm đi ra, liền thấy Bùi Thanh Y đang ngồi trước bàn, vẻ mặt ấm ức.
Nàng nhìn thấy vậy, không khỏi đảo mắt nhìn quanh ba người còn lại.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Thanh Thanh làm bộ không nghe thấy, Sở Ly thì giả vờ như không nhìn thấy, ánh mắt Lạc Lâm cuối cùng rơi xuống người Phương Thiến.
Phương Thiến lúng túng: "......"
Nàng miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: "À, thực ra là, tiểu sư muội cũng muốn học làm vòng tay, nhưng mà......"
Ánh mắt nhìn đống chỉ tơ bừa bộn trên bàn, Phương Thiến chỉ cảm thấy im lặng mới có thể biểu đạt hết tâm trạng hiện tại của mình.
Lạc Lâm thuận mắt nhìn lại, lập tức cũng rơi vào trầm mặc.
Nàng ngừng một chút rồi đổi đề tài: "Khụ, được rồi, nếu muốn học thì tối nay cùng học với nhau, trước tiên dọn bàn để ăn cơm đã."
"Được ạ." Mấy người vội vàng đáp lời.
Sau khi Phương Thiến nhanh chóng thu dọn xong mấy thứ linh tinh, các cung nhân liền lần lượt mang đồ ăn mà Lạc Lâm đã chuẩn bị kỹ ra.
Nể mặt Lạc Lâm, Bùi Thanh Y dù không vui cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, sau đó cùng mọi người vừa uống trà vừa trò chuyện phiếm.
"Tiểu Thất muốn học làm vòng tay sao?" Cuối cùng Lạc Lâm cũng đưa đề tài quay lại vấn đề này.
Bùi Thanh Y dừng lại một chút, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng sau khi phản ứng kịp thì vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.
Thấy bộ dạng nàng, Hứa Thanh Thanh cảm thấy buồn cười, nhưng lại bị ánh mắt giận dỗi của Bùi Thanh Y làm cho đành phải nhịn cười.
Cuối cùng, vẫn là Lạc Lâm giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Bùi Thanh Y, ôn tồn nói: "Được rồi được rồi, không muốn học thì đừng học, ai cũng có những việc mình không giỏi, rất bình thường thôi."
"Vâng." Bùi Thanh Y ủ rũ đáp lời.
Tiểu cô nương vẫn còn đang giận dỗi, Lạc Lâm chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
"Được rồi được rồi." Sở Ly lên tiếng đánh trống lảng: "Đại sư tỷ, các ngươi dự định ở lại kinh thành bao lâu nữa? Khi nào mới trở về núi vậy?"
Lạc Lâm nhìn thoáng qua Bùi Thanh Y, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tiểu Thất lâu lắm mới được xuống núi, hiếm khi tới kinh thành, đành lưu lại thêm ít ngày, để nàng đi dạo cho thỏa thích."
Nghe vậy, trên mặt Bùi Thanh Y lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Sở Ly thấy vậy, cũng mỉm cười, nói: "Vậy cũng tốt, ta sẽ cố gắng sắp xếp thời gian rảnh để cùng các ngươi đi dạo."
"Được được." Lạc Lâm còn chưa kịp đáp, mấy người khác đã vội vàng reo lên.
Lạc Lâm có chút bất đắc dĩ, rồi quay sang hỏi Sở Ly: "Khoảng thời gian này ngươi không phải rất bận sao?"
"Cho dù bận rộn, cũng phải tranh thủ một chút thời gian. Nếu không thư giãn, mấy kẻ kia lại càng làm càn." Sở Ly mỉm cười thản nhiên đáp.
Lạc Lâm nhìn nàng: "Trong lòng ngươi nắm rõ là được, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói."
Sở Ly đột nhiên nhào tới ôm lấy cánh tay Lạc Lâm, làm nũng: "Ta biết mà, đại sư tỷ là tốt nhất!"
Lạc Lâm cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật, mặt lạnh nói: "Sở Tam, buông tay cho ta."
Sở Ly bĩu môi nói: "Khi tiểu sư muội làm nũng với ngươi cũng không thấy ngươi lạnh lùng vô tình như vậy."
Bị chỉ đích danh bất ngờ, Bùi Thanh Y cứng người lại, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Lâm, trông có vẻ khẩn trương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!