Chương 18: "Đại sư tỷ đâu?"

Sau khi tiễn Giang Du, mọi người cũng lần lượt rời đi. Lăng Tiêu thì chuẩn bị bế quan tu luyện, còn Sở Ly không thể để Sở quốc bỏ mặc quá lâu, nên sau khi hai người lần lượt rời đi, tiểu viện vốn đông vui lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.

"Ài..."

Nhìn về phía sơn môn, Phương Thiến là người *****ên thở dài.

"Không biết lần sau còn có thể tụ họp lại khi nào nữa."

Nghe nàng nói vậy, những người còn lại cũng đều lộ vẻ buồn bã, mặt mày ủ rũ.

"Làm cái gì mà ai oán thế? Chúng ta có phải là không còn gặp lại đâu, bày ra cái bộ dạng đưa tang kia cho ai xem vậy?" Cuối cùng, Lạc Lâm nhịn không được mà mở miệng.

"Chẳng lẽ chỉ cần không có bọn họ, các ngươi liền cảm thấy nhàm chán không biết làm gì?"

Mọi người nghe vậy, lập tức biểu hiện rõ ràng cái gì gọi là "hổ khu chấn động".

Tạ Dụ An nói: "Ta còn có việc phải trở về xưởng ở sau núi."

Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh vội vàng phụ họa: "Chúng ta cũng có việc cần làm, xin phép đi trước."

Nói xong, ba người nhanh chóng rời đi, giống như chỉ sợ bị Lạc Lâm kéo lại bắt làm việc gì đó.

Lạc Lâm: "......"

Chỉ còn lại Bùi Thanh Y ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lạc Lâm, thành thật không rời đi.

Lạc Lâm thở dài nói: "Vẫn là tiểu Thất của chúng ta khiến người ta yên tâm, đi thôi, chúng ta cũng nên tu hành."

"Vâng." Cô gái nhỏ thanh tú động lòng người đáp lời.....

Từ lúc Lăng Tiêu bế quan, các đệ tử tinh anh của đại lục Cửu Tiêu tiến vào Ma Vực, dường như đối với người bình thường mà nói, đại lục Cửu Tiêu cũng không có gì thay đổi.

Nhưng trong mắt toàn bộ tu sĩ chính đạo, lại không dám buông lỏng cảnh giác.

Tuy rằng Ma tộc chưa tiến hành xâm lược quy mô lớn, thậm chí bởi vì đám người bọn họ quấy phá ở biên giới Ma giới mà Ma tộc phải chịu không ít thiệt thòi, nhưng vẫn thỉnh thoảng có ma vật lẻn vào Nhân giới quấy phá.

Điều càng khiến người ta đau đầu hơn, là ngoài ma vật, còn có cả quỷ tộc thỉnh thoảng ra ngoài gây rối.

Mỗi khi đến lễ Vu Lan, gần như không có tu sĩ nào dám thả lỏng, sợ rằng nhân dịp quỷ môn mở rộng, lại có ác quỷ lẻn vào Nhân giới tác oai tác quái.

Ngày lại ngày, năm nối năm, đến cả Ngọc Hành Tông

- tông môn đứng đầu trong bảy đại tông môn của tu giới

- cũng phải toàn quân xuất động vào thời điểm này.

Năm năm sau.

Vào lễ Vu Lan, tại kinh đô nước Sở.

Phương Thiến ngồi trên đỉnh tòa tháp cao, nhìn xuống kinh thành dưới bóng đêm đèn đuốc sáng rực, không nhịn được ngáp dài một cái.

"Ê, ngươi tỉnh táo chút đi, đừng có ngủ gục!" Hứa Thanh Thanh trông thấy bộ dạng của nàng, không nhịn được nhắc nhở.

"Đã tới giờ Hợi ba khắc rồi, cố gắng chịu thêm một chút nữa là tới giờ Tý. Đến giờ Tý, quỷ môn mở ra, không thể xảy ra chuyện gì rắc rối." Hứa Thanh Thanh vừa quan sát xung quanh, vừa hơi nhíu mày.

"Biết rồi, biết rồi, thật là. Nhưng mà, mấy vị phán quan của U Minh khi thả quỷ ra giải sầu, không thể lọc lựa kỹ lưỡng một chút sao? Năm nào cũng thả ra vài con Quỷ Vương, thật khiến người ta phiền chết đi được." Phương Thiến lầm bầm oán thán.

Đột nhiên một hòn đá nhỏ bay tới đập trúng đầu nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!