"Hoang đường!"
Trong phòng đang yên tĩnh, Lạc Lâm bỗng nhiên mở miệng nói.
Nàng chau mày, nhìn Giang Du, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có biết mình vừa mới nói cái gì không?"
Giang Du nhếch môi cười nhạt: "Dĩ nhiên ta biết. Hoặc có thể nói, ta chẳng phải đang đưa ra phương án tốt nhất sao?"
"Ngươi nói bậy bạ!" Sắc mặt Lạc Lâm vô cùng khó coi.
"Đừng vội, đại sư tỷ." Giang Du dịu giọng an ủi, rồi quay sang nhìn Bùi Thanh Y đang đứng bên cạnh, bất đắc dĩ cười: "Hơn nữa, tiểu sư muội còn nhỏ như vậy, trong chúng ta chỉ có ngươi có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Nếu ngươi không mang theo tiểu sư muội, ngươi dám để bất cứ ai trong đám này dẫn nàng theo sao?"
Lạc Lâm: "......"
Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt mọi người đang đứng tại chỗ.
Rất tốt, nàng thật sự không dám.
Ai biết được đến lúc quay về, liệu Bùi Thanh Y có bị đám người này làm hư mất hay không?
Nghĩ vậy, sắc mặt nàng mới dần xuất hiện vẻ do dự.
Phương Thiến thấy thế, liền nhỏ giọng nói với Hứa Thanh Thanh bên cạnh: "Nhị sư huynh thật giảo hoạt, biết rõ đại sư tỷ không nỡ rời tiểu sư muội, nên lấy chuyện đó ra uy *****."
Hứa Thanh Thanh cũng thì thầm phụ họa: "Chứ còn gì nữa, cả đám chỉ có huynh ấy là nghĩ ra được chiêu này thôi."
Mọi người xung quanh nghe hai người thì thầm, ai nấy đều rõ mồn một.
Lạc Lâm: "......"
Giang Du: "......" Cười gượng.
Sau đó, Giang Du liền quay người nhìn về phía Lăng Tiêu, nói: "Mặc dù bình thường trong tông môn mọi việc đều do đại sư tỷ quản lý, nhưng việc liên quan đến Cửu Tiêu đại lục lần này, chi bằng để sư tôn quyết định đi."
Lăng Tiêu: ?
Ngươi đẩy trách nhiệm cho ta như vậy, thật tự nhiên quá đấy!
Nhưng khi thấy ánh mắt Lạc Lâm cũng nhìn sang mình, Lăng Tiêu liền cảm thấy da đầu tê rần. Hắn trầm ngâm một lát, rồi nhìn Lạc Lâm nghiêm túc nói:
"A Lâm, chuyện này ta cũng tán đồng với ý kiến của Giang Nhị."
Lạc Lâm vô thức nhíu chặt lông mày.
"Ta biết ngươi không muốn để sư đệ, sư muội của mình gặp nguy hiểm. Nhưng ngươi cũng không thể che chở cho bọn họ cả đời. Hơn nữa, Giang Nhị nhiều năm hành tẩu khắp Cửu Tiêu đại lục, luận về nhân mạch và kinh nghiệm, đều vượt xa ngươi, đó là sự thật không thể phủ nhận." Lăng Tiêu phân tích nghiêm túc.
Lạc Lâm mím chặt môi, cuối cùng thở dài một tiếng: "Ta hiểu rồi."
Mọi người nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Lâm lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Du, dặn dò: "Còn hơn hai tháng nữa, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng. Những thứ cần thiết, cái gì thiếu cứ nói thẳng."
"Năm xưa ngươi đi khắp đại lục, ta còn lo ngươi kết giao bừa bãi. Lần này đi Ma vực, khi hành động cùng người khác thì phải mở to mắt, giữ vững lòng mình, đừng để người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền." Lạc Lâm nghiêm giọng dặn.
Nghe vậy, mặt mày Giang Du đều tái mét.
"Sư tỷ, ngươi có thể trông mong ta tốt hơn chút được không?"
"Không cần phải nhặt xác cho ngươi đã là trông mong tốt lắm rồi." Lạc Lâm tức giận nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!