Nhìn tiểu cô nương với ánh mắt sùng kính không hề che giấu, Lạc Lâm bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Những người khác chắc chắn đều biết rõ phẩm hạnh thực sự của nàng, chỉ có Bùi Thanh Y là chưa từng thấy sức mạnh chân thực của nàng, e rằng giờ phút này thực sự hiểu lầm rằng nàng yếu hơn nên mới tới an ủi nàng.
Thế là, trong lòng Lạc Lâm cảm thấy có chút khó xử.
"Khụ khụ, lần này chỉ là phát huy không tốt thôi, sư tỷ không sao cả." Lạc Lâm xoa đầu nhỏ của Bùi Thanh Y, cười nói.
Hoàn toàn không nhận ra những người khác nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái cỡ nào.
Nhà mình đại sư tỷ vậy mà lại vì thực lực lừa gạt người khác mà chột dạ sao?
Mấy người không nhịn được thầm lắc đầu tặc lưỡi.
Lạc Lâm bất động thanh sắc liếc về phía sau, lập tức tất cả đều im lặng.
Trận đấu giữa hai người nàng có thể xem là trận chiến đặc sắc nhất trong toàn bộ sân thi đấu trước mắt, còn lại chỉ là vài trận tỉ thí nhỏ nhỏ, rồi giải tán.
Sau khi tan trận, Lăng Tiêu gọi Lạc Lâm lại.
"A Lâm, đi theo ta."
Lúc này Lạc Lâm mới chú ý, chỉ có đệ tử các đại môn phái rời khỏi sân, còn các vị chưởng môn đều cùng nhau đi về phía đại điện của Cửu Dương Tông.
Với trận thế lớn như vậy, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Lạc Lâm lập tức nghiêm túc thần sắc, rồi quay sang dặn dò Bùi Thanh Y:
"Tiểu Thất, ngươi đi cùng nhị sư huynh và tam sư tỷ trước đi, sư tỷ làm xong việc sẽ về tìm các ngươi."
Bùi Thanh Y rất hiểu chuyện, nàng nhìn liền biết Lạc Lâm và Lăng Tiêu có chuyện nghiêm túc cần xử lý, liền ngoan ngoãn gật đầu:
"Vậy ta về cùng các sư tỷ sư huynh."
Lăng Tiêu nghe vậy, tiến tới trêu chọc:
"Tiểu Thất, không đợi sư tôn về cùng sao?"
Bùi Thanh Y chớp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời, Lạc Lâm đã vung tay tát một cái vào mặt Lăng Tiêu:
"Thôi đi, ngài suốt ngày cứ như mất tích, tiểu Thất có muốn chờ cũng vô ích."
Lăng Tiêu ôm mặt, ấm ức lẩm bẩm:
"Biết rồi mà..."
Bùi Thanh Y lập tức bị chọc cười, nàng khúc khích:
"Được rồi, sư tỷ sư tôn có chuyện gấp, ta về trước."
"Vẫn là tiểu Thất tốt nhất." Lăng Tiêu nước mắt lưng tròng nói, nhưng một giây sau liền bị Lạc Lâm tóm lấy cổ áo lôi đi.
"Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đi xem rốt cuộc có chuyện gì, nếu không lớn thì ta còn kịp trở lại." Lạc Lâm hùng hổ kéo Lăng Tiêu đi.
"Ai ai, chờ đã, A Lâm! Tự ta đi được mà!"
......
Bùi Thanh Y đưa mắt nhìn hai người họ đi xa, vừa quay đầu lại liền bị người ta bế bổng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!