"Giang Nhị, sư tôn đâu?"
Trong giọng nói của Lạc Lâm mang theo một tia nguy hiểm. Cổ họng Giang Du không tự chủ được khẽ động đậy, sau đó run rẩy lên tiếng: "Ta... ta không biết..."
Lạc Lâm cười lạnh một tiếng: "Tốt, rất tốt."
Cả đám người co rúm lại thành một nhóm, không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Má ơi, đại sư tỷ thật sự quá đáng sợ!
"Khụ khụ, cái đó, đại sư tỷ, có lẽ sư tôn trên đường gặp chuyện trễ nải, nếu không thì... hay là chúng ta vào trước?" Phương Thiến dò hỏi.
"Đúng vậy đó sư tỷ, chúng ta cứ đứng ở đây mãi thế này sẽ dễ gây chú ý không cần thiết." Tạ Dụ An phụ họa.
Lạc Lâm hít sâu hai hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: "Đi thôi, chúng ta vào trước."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tạ Dụ An thậm chí còn cùng Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh liếc nhìn nhau, vẽ một dấu thánh giá trên ngực, nhỏ giọng cầu nguyện cho Lăng Tiêu.
Amen.
Cầu mong sư tôn bình an vô sự.
Cửu Dương Tông quả không hổ là tông môn đứng đầu đại lục Cửu Tiêu, chỉ nhìn khí thế hùng vĩ cùng linh khí nồng đậm đã biết, đỉnh núi trôi nổi những đám mây lành, một cảnh tượng thịnh vượng yên bình.
Đệ tử Cửu Dương Tông lui tới không ngớt, tiếp đãi các tông môn lớn, mỗi tông môn nhân số ít nhất cũng phải hai mươi người, trong khi bọn họ chỉ có bảy người, quả thật có chút chênh lệch.
"Xin hỏi, vị này có phải là đạo hữu Lạc Lâm?" Một nữ đệ tử nội môn của Cửu Dương Tông bước lên chào hỏi.
Lạc Lâm hơi ngẩn người, vì trước đó nàng hầu như chưa từng rời khỏi sơn môn, những hiểu biết về các tông môn lớn đều là nghe từ Giang Du và những người khác kể lại.
Giang Du rất nhanh nhẹn, thấy sư tỷ chưa kịp phản ứng liền vội vàng giới thiệu: "Vị này là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Cửu Dương Tông, Vệ Ương."
Lạc Lâm lúc này mới phản ứng lại, liền chắp tay hành lễ: "Chính là tại hạ, bái kiến Vệ đạo hữu."
Vệ Ương đáp lễ, nhàn nhạt cười: "Đã sớm nghe Lăng Tiêu Kiếm Tôn nhắc đến ngươi, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm."
Lạc Lâm hơi ngạc nhiên: "Sư tôn ta nhắc đến?"
"Đúng vậy, hiện giờ Lăng Tiêu Kiếm Tôn đang đợi các vị bên trong, xin mời đi theo ta." Vệ Ương nói.
Mấy người nghe vậy đều sửng sốt.
Hóa ra Lăng Tiêu đã đến Cửu Dương Tông từ lâu, vậy mà không hề báo cho họ biết, còn để họ hứng chịu cơn giận của Lạc Lâm.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi.
Vệ Ương thấy vậy thì chớp mắt khó hiểu.
Vẫn là Lạc Lâm phản ứng nhanh nhất, hướng về phía nàng chắp tay: "Nếu vậy, xin làm phiền Vệ đạo hữu dẫn đường."
Vệ Ương mỉm cười: "Mời các vị theo ta."
Đi theo Vệ Ương xuyên qua quảng trường đông đúc của Cửu Dương Tông, bọn họ tiến vào đại điện, nơi đó, chưởng môn cùng các vị trưởng lão Cửu Dương Tông đều đã có mặt, và sư tôn của họ
- Lăng Tiêu
- cũng đang ở đó.
Nhìn thấy bọn họ tới, Lăng Tiêu vui vẻ vẫy tay chào: "A Lâm, các ngươi tới rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!